Người Mang Sắc Màu Rực Rỡ Như Cầu Vồng. - PHIÊN NGOẠI 1: CẢM GIÁC BẤT AN (2)
Cập nhật lúc: 2024-09-13 23:20:46
Lượt xem: 79
“Vậy anh định cứ thế trần tr.uồng mà đi ra ngoài à?” Tôi kinh ngạc, má không khỏi đỏ lên.
“Nếu em muốn…” Giọng điệu của hắnmang tính trêu chọc, trông như cam chịu sự lưu manh của tôi, khiến tôi trông giống như một tay ăn chơi trác táng vào hoa lâu trêu chọc kỹ nữ vậy.
Nhìn thấy tôi ngượng ngùng, hắn không khỏi cười lớn: “Anh cất quần áo của anh vào tủ của em trước đây rồi.”
Tôi không biết tại sao, nhưng tôi có thể nghe thấy một chút thất vọng nào đó trong giọng nói của hắn, giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang đang giấu kẹo.
"Hả? Tại sao em lại không biết nhỉ?"
“Anh chỉ giấu đi lúc em không để ý thôi.” Khóe miệng hắn nhếch lên, “Để cho những tên đàn ông khác miễn để ý tới em.”
“Tuyên bố chủ quyền?” Tôi bật cười “Anh thật trẻ con, hahahahaha…”
Đột nhiên, tôi nhớ tới lời Lục Nghiên nói lúc sáng, lại im lặng.
Lục Nhiên không cảm thấy an toàn.
Tôi biết cảm giác đó và không thể không cảm thấy đau đớn.
“Để anh đi lấy.”
Hắn vừa nói vừa hướng vào phòng, lúc hắn đi ngang qua tôi, tôi chợt ôm chặt lấy hắn. Thân thể Lục Nhiên cứng đờ lại.
"Chị ơi, em ra mồ hôi quá... chị có thể đợi em tắm xong rồi mới ôm em được không?"
Hắn nói một cách cẩn thận, đáy lòng tôi như nhũn ra.
"Không! Anh có mùi thơm, ngay cả khi anh đổ mồ hôi vẫn thơm mà."
Những gì tôi nói đều là sự thật, trên người hắn luôn có mùi thơm bất biến, có lẽ là do hắn dùng bột giặt có mùi thơm.
“Lục Nhiên, anh có phải…không có cảm giác an toàn không?”
Cơ thể vừa thả lỏng của hắn lại căng cứng, hồi lâu không nói nên lời. “Vậy thì em có thể làm gì để anh cảm thấy an toàn đây?”
Sau khi hỏi, tôi nghĩ thầm và nói: "Sau này em sẽ đổi ảnh đại diện của mình thành ảnh của anh và hình nền của vòng tròn bạn bè."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nguoi-mang-sac-mau-ruc-ro-nhu-cau-vong/phien-ngoai-1-cam-giac-bat-an-2.html.]
Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương
Nhưng đây đều là những điều nhỏ nhặt. Tôi nghĩ rồi lại thở dài. “Khi em đi làm thì có thể đưa anh đi cùng mỗi ngày được không?” Tôi hỏi lại.
Nói xong tôi cảm thấy không thực tế nên lại im lặng.
Hắn chợt mỉm cười, giọng nói vui vẻ: “Ai nói với em là anh không thấy an toàn?”
“Lục Nghiên.” Tôi đáp. Sau đó tôi dường như nhận ra điều gì đó: "Cô ấy... không lẽ cô ấy đang nói dối em sao?"
Hắn nhìn xuống tôi và mỉm cười: "Không hẳn đâu."
"Điều đó thực sự không xảy ra trước đây, nhưng bây giờ thì có."
Cho nên, Lục Nghiên là đoán mò, chó ngáp phải ruồi?
“Được thôi.” Tôi đẩy hắn đi “Anh đi tắm nhanh đi.”
Hắn cười khúc khích rồi cúi xuống hôn tôi rồi cầm quần áo bước vào phòng tắm. Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, hình ảnh Lục Nhiên đang tắm tự động hiện lên trong đầu tôi. Thành thật mà nói, tôi đã thèm muốn cơ bụng của hắn từ lâu rồi.
Không được không được! Thịnh Sinh, sao mày có thể háo sắc như thế!
Điều này không tốt.
Tôi nhanh chóng nhấp một ngụm trà, bình tĩnh lại và bắt đầu thực hành những gì mình vừa nói. Tôi âm thầm thay đổi hình đại diện của mình thành ảnh của Lục Nhiên. Khi tôi chụp nó, ánh hoàng hôn trên sân bóng rổ và thiếu niên ngửa ra sau chơi bóng rổ khiến tôi kinh diễm rất lâu.
Dù là chuyện nhỏ nhưng cảm giác an toàn lại đến từ những chi tiết được tích lũy theo thời gian. Điều quan trọng nhất là tôi phải trao cho hắn chính xác những gì hắn có thể cho tôi.
"Có người nông cạn,cũng có người bên ngoài dát vàng nhưng bên trong lại mục rữa thối nát. Nhưng một ngày nào đó, bạn sẽ gặp được một người đẹp đẽ khiến bạn cảm thấy rằng tất cả những người bạn từng gặp trước đây chỉ là đám mây."
Người này giống như cầu vồng, khi gặp bạn sẽ biết.
Anh ấy sẽ luôn có vầng hào quang trong mắt tôi, luôn toát ra một sức hút mà tôi không thể cưỡng lại được. Giống như bây giờ Lục Nhiên vừa nhàn nhã mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình bước ra khỏi phòng tắm, tôi không kìm được cảm giác muốn chạy tới lao vào vòng tay hắn.
Sự thật là tôi cũng đã làm vậy.
Hắn dang rộng vòng tay và kịp thời bế tôi lên: “Sinh Sinh, sao hôm nay em bám người thế?”
Tôi vùi mình vào vai và cổ hắn, hít một hơi thật sâu: “Em thích anh lắm, thích anh nhất trên đời.”