Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Mang Sắc Màu Rực Rỡ Như Cầu Vồng. - CHƯƠNG 11

Cập nhật lúc: 2024-09-13 23:18:27
Lượt xem: 91

[Lời cuối truyện]

 

Tôi chưa bao giờ nhìn Lục Nhiên như là một người đàn ông. Rốt cuộc, tôi đã chứng kiến ​​​​hắn từ hồi còn mặc tã trở thành một người đàn ông cao hơn 1,8 mét. Giống như Lục Nghiên, tôi đã coi hắn như một thành viên trong gia đình từ rất sớm. Khi ấy, nhận thức về giới tính của các thành viên trong gia đình sẽ hơi mờ nhạt. Nhưng tôi không nghĩ tới hắn lại ôm mưu đồ về tôi. Năm thứ ba chương trình đại học không nhiều, vì vậy hắn đến gặp tôi hầu như mỗi ngày sau khi chúng tôi quen nhau.  

 

Lúc đầu, tôi giảng bài và bảo hắn hãy học tập chăm chỉ để thi tốt nghiên cứu, nhưng hắn nói: “Anh đã được nhận vào rồi.”, khiến tôi không nói nên lời.

 

Khi ở bên Giang Nghị, tôi cảm thấy tự ti, và sự tự ti này vẫn tiếp tục kéo dài sau khi ở bên Lục Nhiên. Một hôm anh đang nấu ăn ở nhà tôi, tôi chợt xúc động chạy vào bếp ôm lấy anh: “Anh giỏi quá, làm sao em có thể xứng đáng với anh được?”

 

Hắn sửng sốt một lúc rồi mỉm cười nói: “Thật trùng hợp, anh cũng nghĩ vậy.”

 

Tôi đột nhiên bị bao quanh bởi một cảm giác không thể giải thích được.

 

Làm sao hắn có thể... nghĩ vậy? Rõ ràng là hắn giỏi mọi thứ.

 

Thấy tôi im lặng, hắn đặt thìa xuống, quay người ôm tôi vào lòng: “Chị ơi, chị có biết giáo viên dạy toán cấp 3 của chị cũng là giáo viên dạy toán của em không?”

 

Tôi gật đầu, tôi vẫn biết điều này, dù sao những năm đó chúng tôi gần như là anh em ruột thịt. “Thầy ấy đặc biệt thích những học sinh cùng thế hệ với em, đặc biệt là chị, và thầy ấy thường nhắc đến chuyện đó trong giờ học.”

 

 “Có lần thầy dạy một câu cuối cùng và nói rằng nó khá khó và việc chúng ta không làm được là chuyện bình thường.”

 

"Lúc đó em khá không bị thuyết phục. Chị có biết thầy nói gì nữa không?"

 

Tôi lắc đầu.

 

Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương

Hắn nhẹ nhàng chạm vào tóc tôi, cười nói: “Thầy ấy nói nếu Thịnh Sinh ở đây, nhất định có thể làm được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nguoi-mang-sac-mau-ruc-ro-nhu-cau-vong/chuong-11.html.]

 

“Chị không biết ông ấy tự hào như thế nào khi nhắc đến chị đâu.”

 

“Kể từ đó, mỗi khi gặp một câu hỏi khó khi làm, em sẽ nghĩ, chị làm được thì em cũng làm được.”

 

Nói đến đây, hắn cười nhẹ. “Về sau em học được cái cụm từ gọi là địch giả tưởng. Em cứ như vậy tưởng tưởng chị là đối thủ của em suốt ba năm liền.”

 

Tôi thực sự không biết trước đây có một khoảng thời gian như vậy.

 

“Chị, đừng bao giờ coi thường bản thân mình.”

 

"Lúc chị không biết, em đã đuổi theo bước chân của chị rất lâu rồi, lâu đến mức em gần như tưởng rằng mình sẽ không bao giờ có thể theo kịp chị."

 

Tôi không biết mình bắt đầu khóc từ khi nào. Tôi gần như quên mất mình từng là niềm tự hào của thầy cô và gia đình.

 

"Không ai có thể suốn sẻ mãi trong cuộc đời. Chị không cần phải tự trách mình vì cuộc hôn nhân thất bại đó."

 

“Chị không làm sai cái gì cả, chỉ là hơi hồ đồ một chút.”

 

Hắn nói rồi đột nhiên cúi đầu: “Em đừng khóc nữa, nếu em còn khóc nữa anh sẽ hôn em.”

 

Người đàn ông này thậm chí còn đe dọa tôi bằng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy đấy. Tôi càng khóc lớn hơn một lúc: "Lục, Lục Nhiên... em yêu anh nhiều lắm..."

 

Hắn ôm tôi chặt hơn, giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Ừ, anh biết.”

 

Vào khoảnh khắc đó, khi được hắn ôm vào lòng, tôi nhận ra thế giới này đáng sống biết bao. Thì ra thực sự sẽ có một người có thể khiến bạn tha thứ cho mọi sự đối xử khắc nghiệt của số phận trước đây, thậm chí bạn còn có thể cảm thấy mình vô cùng may mắn. Trước đây tôi chưa bao giờ tin vào số mệnh, hay thần Phật, hay định mệnh, nhưng bây giờ nhìn bóng tôi phản chiếu trong mắt hắn, tôi muốn nói: Nếu trên đời có thần linh, tôi sẽ thành tâm lạy và hiến dâng mình cho vị thần đó. Tất cả những thiếu thốn và được lợi thì người đều là tìm ra sự chân thành.

Loading...