Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Là Tình Ca - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-10-13 12:09:15
Lượt xem: 77

19

 

Khi nghe những lời này, Lưu Chi Ngọc ngay lập tức sụp đổ.

 

“Con đ.ĩ. Mày muốn gi.ế.t tao à?”

 

Cậu ta quay đầu nhìn thẳng vào mắt đỏ ửng của Chu Ngưỡng Chỉ thì ngay lập tức suy sụp, giọng run run giải thích.

 

“Không phải vậy đâu. Anh, cô ta nói bậy đó, em gái anh rõ ràng là đã bị sói cắn chết, tôi làm sao có thể...”

 

“Chính là cậu ta.”

 

Lưu Đa Đa một tay bế đứa bé, một tay chỉ vào cậu ta.

 

“Chuyện này chính tôi đã nghe được từ miệng của một đứa trẻ trong làng, ngày đó cô ấy cũng lên núi hái thứ gì đó, tình cờ chứng kiến ​​Lưu Chi Ngọc đang làm n.h.ụ.c Hòa Hòa, nhưng khi đó cô ấy còn n.h.ỏ, sợ mình cũng bị giống như Hòa Hòa, nên không dám nói cho bất kỳ ai biết.”

 

“Cậu ta và ông nội của mình đều là đồ súc vật, cầm thú. Họ có thể làm bất cứ điều gì.”

 

Lưu Chi Ngọc hoàn toàn hoảng loạn.

 

“Tôi không có... Tôi không có thật.”

 

"Tôi... Tôi chỉ thấy cô ấy dễ thương, ở trên núi muốn ôm cô ấy và hôn một chút, tôi thề, tôi chỉ sờ sờ thôi, không làm gì khác… Là cô ấy tự mình té xuống núi và bị sói ăn thịt…”

 

Cậu ta hoảng sợ và thừa nhận mọi chuyện.

Nhìn vẻ mặt mặt lập tức u ám của Chu Ngưỡng Chỉ, lòng tôi trùng xuống.

 

Tôi muốn tiến lên ngăn cản anh nhưng có lẽ do cơ thể bị mất quá nhiều má, vừa mới đi được hai bước đã bị choáng váng vấp phải thứ gì đó ngã xuống đất.

 

Lúc tôi ngẩng đầu lên đã thấy Chu Ngưỡng Chỉ cầm ghế đập mạnh vào đầu Lưu Chi Ngọc…

 

Máu tươi tung tóe khắp nơi.

 

Lưu Chi Ngọc nằm bất động.

 

Đôi mắt Lưu Ngưỡng Chỉ đỏ bừng, trong lòng thực sự còn muốn tiếp tục đập nát cái ghế.

Tôi gần như bò đến gần, ngăn anh lại: "Đừng đánh nữa, nếu còn đánh thì sẽ có người chết..."

 

Tôi ôm chặt anh, không dám buông.

 

Không biết qua bao lâu, Chu Ngưỡng Chỉ ném cái ghế và lảo đảo ngồi xuống đất.

 

Anh im lặng rất lâu.

 

Sau đó, anh ta vùi mặt vào lòng bàn tay và khóc.

 

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Chu Ngưỡng Chỉ khóc.

 

Trong tâm trí tôi, anh luôn là người vô địch, đôi vai gầy của anh ta luôn có thể chống đỡ cả thế giới cho tôi.

 

Nhưng lúc này.

 

Anh cúi đầu, khóc đau đớn.

 

Cái c.h.ế.t của em gái luôn là nỗi đau trong lòng anh ta.

 

Người em gái dễ thương và hiểu chuyện, sống nương tựa lẫn nhau ấy đã bị chôn vùi trong bụng sói. Điều đó đã là nỗi đau mà anh không vượt qua được, giờ đây lại biết rằng trước khi qua đời, cô ấy đã phải chịu những sự xúc phạm không chịu đựng nổi…

 

Tôi thậm chí không dám tưởng tượng, tâm trạng của Chu Ngưỡng Chỉ lúc này.

 

Sau một lúc lâu, anh ngẩng đầu và gọi điện báo cảnh sát.

 

Xe cứu thương đã dừng lại ở dưới, nhân viên y tế dùng cáng đưa Lưu Chi Ngọc lên xe cứu thương.

 

Còn tôi và Chu Ngưỡng Chỉ thì bị cảnh sát đưa đi.

20

 

Còn 11 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nguoi-la-tinh-ca/chuong-12.html.]

 

Lưu Chi Ngọc được cứu chữa không thành công, được tuyên bố là đã chết.

 

Chu Ngưỡng Chỉ bị bắt vì tội g.i.ế.c người. Ông Lưu ngày nào cũng cầm biểu ngữ đến trước cửa trụ sở cảnh sát và khóc lóc, nói rằng cháu trai của ông ta đã chết, chặt đứt đường hương khói, muốn Chu Ngưỡng Chỉ phải đền mạng.

 

Lưu Đa Đa cũng đã tố cáo s.ự x.â.m h.ạ.i và l.ạ.m d.ụ.n.g của ông Lưu và Lưu Chi Ngọc đối với cô ấy suốt nhiều năm qua. Lần đầu tiên cô ấy bị hai ông cháu s.úc s.inh này c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c là khi cô còn chưa được 1.4 tuổi.

 

Sau khi điều tra, ông Lưu đã thành công đi từ cửa trụ sở cảnh sát vào trong tù.

 

Ông ta cũng bị bắt vì hành tồi tệ hơn súc vật của ông ta đối với trẻ vị thành niên, thậm chí lúc đó cô ấy còn chưa đủ 14 tuổi. Do tình tiết nghiệm trọng nên theo quy định của Điều 2.3.6 của Luật Hình sự, ông Lưu bị kết án t.ử h.ình, hoãn thi hành án.

 

Thật tiếc là Lưu Chi Ngọc đã qua đời quá dễ dàng.

 

Khi tôi nghĩ đến việc em gái duy nhất của Chu Ngưỡng Chỉ đã phải chịu sự xúc phạm và lạm dụng của Lưu Chi Ngọc trước khi qua đời, tôi cảm thấy đau như d.a.o đ.â.m vào tim.

 

Tôi cảm thấy như vậy huống chi là Chu Ngưỡng Chỉ.

 

Trước ngày thi tốt nghiệp trung học, tôi gặp Chu Ngưỡng Chỉ một lần.

 

Anh mặc quần áo tù nhân, khuôn mặt hốc hác, dưới đáy mắt là những vết thâm tím lớn.

 

Tôi đã chuẩn bị rất nhiều điều muốn nói nhưng lúc này tất cả đều bị nghẹn trong lòng, không thể nói ra được.

 

Thay vào đó là nước mắt rơi lã chã.

“Anh...”

 

Chu Ngưỡng Chỉ là chàng trai tốt nhất mà tôi từng gặp, dịu dàng, cương nghị và tốt bụng.

 

Anh không đáng phải chịu những điều này.

 

Anh mỉm cười với tôi, khoảnh khắc nhìn thấy tôi, ánh mắt vốn đã c.h.ế.t của anh mới dần trở nên rạng rỡ.

 

“Đừng khóc.”

 

Anh nhìn vào mắt tôi và nói với giọng nói êm ái và dịu dàng nhưng lại khiến tôi có cảm giác như anh ta đang dặn dò tôi trước khi anh qua đời.

 

Anh nhẹ nhàng cho tôi biết rằng trong chiếc hòm dưới giường của anh ta có một thẻ ngân hàng, mật khẩu là sinh nhật của tôi, trong đó có toàn bộ tiền của anh.

 

Số tiền đó được dùng để cho tôi học nhạc.

Anh cười.

 

“Anh đã sống như thế này cả đời, nhưng anh hy vọng em có thể đi theo con đường mà em thích.”

 

“Nếu một ngày anh có thể ra khỏi tù, anh hy vọng sẽ nghe được những bài hát của Chu Dữ Nhạc được lan truyền khắp nơi.”

 

Tôi nghẹn ngào nói rằng, anh nhất đinh sẽ được ra tù và tôi nhất định sẽ làm được điều đó cho anh xem.

 

Nhưng lúc này, không ai trong chúng tôi có đủ niềm tin.

 

Dù sao cũng là liên quan đến vụ án g.i.ế.c người, nếu như Chu Ngưỡng Chỉ bị kết án tử hình thì sao, nếu...

 

Tôi không dám nghĩ.

 

Tôi khóc đến mức gần như không thở được, ngược lại, Chu Ngưỡng Chỉ lại khá bình tĩnh.

 

Từ đầu đến cuối anh luôn giữ một cặp mắt đỏ, nhẹ nhàng an ủi tôi.

 

Trước khi tôi rời đi, anh lặng lẽ nhìn tôi.

“Anh không sao, đừng để những chuyện này ảnh hưởng đến em.”

 

“Ngày mai, hãy cố gắng hết sức cho kỳ thi đại học, đừng để anh thất vọng.”

 

Tôi dùng mu bàn tay lau nước mắt: "Được."

 

Ba năm gian khó, người đau khổ không phải là tôi, mà là Chu Ngưỡng Chỉ.

 

Tôi không dám làm cho anh thất vọng trong kỳ thi cuối cùng này.

 

Dù cho, lúc đó anh không thể nhìn thấy.

Loading...