NGƯỜI GIẤY VỀ CỬA - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-09 11:15:49
Lượt xem: 953
[Văn Văn quả thật thông minh. Có thể nhìn được cô ta tin vào cả những thứ của Trung Quốc và phương Tây, không thành kính chút nào cả.]
[Tôi muốn khen ngợi cô ấy, nhưng hóa ra cô ấy lại như thế này.]
[Cô ta đang giả vờ cái gì thế hả!]
Tôi cắm chắc ba cây hương vào trong lư hương, có chút chán ghét nhìn người khác dâng hương.
Một đám người đen đủi.
Sau đó, Văn Nhân kể về lịch sử làm giấy các loại, nói gì mà thời điểm thêm mắt thêm mũi, người đàn ông ở bên cũng khen ngợi cô rất thành thạo.
Tôi ở một bên nghe đến buồn ngủ, đột nhiên bị thứ gì đó chọc vào.
Khi tôi cúi đầu xuống, đó chính là con mèo Ragdoll bằng giấy mà tôi đã làm trước đó, vừa lúc ngay cạnh tôi.
Tôi nhặt nó lên đặt lên đùi, việc này ngay lập tức thu hút sự chú ý của người khác.
Thậm chí không ai nghe Văn Nhân nói về văn hóa truyền thống và phong tục dân gian.
"Trời ơi, con mèo bằng giấy!!! Dễ thương quá, dễ thương quá, tôi muốn nhìn một chút! Chị Văn Nhân, tôi nhìn xem con mèo con này được không?"
Tôi liếc nhìn mèo con một cái, được rồi, nó có thể sống sót.
Văn Nhân hiển nhiên là lần đầu tiên chú ý đến, cô ta vội vàng che giấu vẻ kinh ngạc, cười nói:
"Được rồi, nhưng tôi không thể tặng cho cô được, dù sao nó cũng không phải của người sống."
Tôi liếc nhìn cô ta một cái, đưa mèo con bằng giấy cẩn thận đưa cho cô ta.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Có người hỏi: “Sao vẫn còn mèo con bằng giấy vậy?”
Văn Nhân cười giải thích: “Ngày nay người ta thích mèo con và chó con, chắc chắn phải có nhu cầu về việc này.”
Tôi tự nhủ: Không, là do chú Trần và một số chú khác cũng thích.
6.
Buổi chiều tôi kiếm cớ ra ngoài, đi đến cửa hàng giấy.
Người đàn ông đang đợi tôi ở cửa khi nhìn thấy tôi đi ngang qua, anh ta đều mỉm cười.
Tôi không đợi hắn lên tiếng, đã nói thẳng: “66 vạn 6, anh không sợ đây là tiền mua mạng của anh sao?”
Người đàn ông sửng sốt một chút sau đó mặt tràn đầy ý cười:
"Ồ, Tiểu Ca, cô đang nói cái gì vậy? Tiệm làm giấy của cô một năm không kiếm được bao nhiêu tiền, anh họ đây cũng vì cô suy nghĩ, phần lớn số tiền đều thuộc về cô, anh họ chỉ cần lấy 6 vạn là được.”
Tôi cười như không cười nhìn anh ta nói: “Kiều Đại Tráng, anh không nhớ tại sao năm ngoái bố anh bị bệnh nặng phải không? Năm kia, bà cô anh cũng là bà nội tôi tới lấy lại cửa hàng, cuối cùng xảy ra chuyện gì, anh không nhớ sao?”
Kiều Đại Trang lập tức tái mặt, hai chân run rẩy như mì.
Năm ngoái, bố anh ta đã tống tiền cửa hàng của tôi, nói rằng nếu cửa hàng không nhớ tên bọn họ thì ông ấy sẽ phá hủy cửa hàng làm giấy của tôi.
Ngày hôm sau, cha anh ngã xuống ruộng với một vết tát xanh đen trên lưng.
Cuối cùng, họ quỳ xuống cầu xin tôi giải quyết vấn đề.
Một năm trước, bà nội ép tôi giao cửa hàng cho Kiều Đại Trang, nói rằng Kiều Đại Trang là nam tử duy nhất trong Kiều gia, toàn bộ tài sản của Kiều gia phải thuộc về anh ta.
Kết quả, lão phu nhân vừa ngồi ở cửa hàng tính chơi xấu, giống như vừa thấy quỷ, vừa lăn vừa bò đứng lên, trở về bệnh nặng một thời gian, không bao giờ dám nhắc đến chuyện này nữa.
Về phần vì sao tôi chọn Kiều Đại Tráng, chỉ là bởi vì hắn đã ch. ế t, cũng không thể trách tôi.
Kiều Đại Tráng sắc mặt tái nhợt, môi mấp máy vài cái, đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi:
“Anh là em họ của em! Người một nhà có đánh nhau rồi cũng sẽ nhìn mặt! Giúp tôi với, đây là do tâm tôi tham tiền của, tôi biết mình sai rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nguoi-giay-ve-cua/chuong-5.html.]
Tôi bước vào, lau sạch tàn nhang, cắm thêm ba nén hương rồi đứng trước bài vị tổ tiên, nhẹ nhàng nói:
“Về chuẩn bị lo hậu sự là vừa.”
Nói xong, tôi phớt lờ Kiều Đại Tráng ở sau lưng hét lên chửi bới tôi rồi bỏ đi.
Trước khi bước vào sân, tôi nghe thấy một trận quỷ khóc sói gào
Tôi bước tới cửa sân nhìn rõ chuyện gì đang diễn ra bên trong.
Bệ bếp biến thành đồ giấy, đồ ăn bữa còn lại vào buổi trưa đã không cánh mà bay, chỉ còn lại những mảnh giấy lộn xộn trên sàn nhà.
Ngoài bếp lò, những chiếc bàn trong sân cũng được làm bằng giấy.
Con mèo Ragdoll làm bằng giấy vào buổi sáng đã thay đổi tư thế ngồi xổm trên chiếc bàn làm bằng giấy, nhìn họ bất động.
[A a a a a! Giúp đỡ! Sợ quá, sợ quá. Cái này là cái gì?]
[Có phải là do tác dụng của chương trình không?]
[Không, thật sự rất đáng sợ, tổ chương trình có thể đừng làm loại chuyện này được không?]
Tôi chậm rãi đi vào, nhìn thoáng qua hỗn loạn bên trong, hỏi:
"Các người làm cái gì vậy?"
Văn Nhân ngồi trên mặt đất không nói được lời nào tựa hồ như được sống lại đột nhiên đứng dậy, quỳ xuống mặt đất dập đầu liên tục.
Cô ta bắt đầu quỳ lạy: "Thưa các bậc người giấy, tôi chưa lấy gì của các ngài. Hãy để tôi đi, làm ơn, hãy để tôi đi."
[???Có ai có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?]
[Nhân Nhân bị sao vậy? Cũng không cần phải coi trọng kịch bản như vậy đâu, làm tôi thật đau lòng.]
Mà bình luận trước đó của người kia lại xuất hiện:
[Người giấy quay về cửa, ai can thiệp sẽ ch. ế. t.]
Mái tóc mềm mại mềm mại của cô đều rụng hết, chiếc kẹp tóc rơi xuống đất, dính đầy tro của giấy cháy.
Ánh mắt tôi nhìn vào đó, sắc mặt biến đổi, nghiêm nghị nói: “cô làm cái gì vậy!”
Văn Nhân bị tiếng hét của tôi làm cho chấn động, không trả lời mà cứ lặp đi lặp lại câu nói đó.
Bên kia một khách mời nữ thấp giọng đáp: “Văn, chị Văn Nhân vừa mới nói sẽ làm người giấy cho chúng tôi, để chúng tôi đốt cho người thân đã khuất, nhưng tay nghề lại không thể truyền ra cho người khác, nên cô ấy đã vào nhà…”
Cô ấy tuy chưa nói xong, nhưng tôi cũng biết toàn bộ câu chuyện.
Đương nhiên Văn Nhân không thể tự mình làm được, cô ta đi vào lấy cái tôi đã làm trước đó!
Tuy đêm qua ba vị khách nữ ở một phòng, nhưng hai cô gái còn lại địa vị không cao nên rất khôn ngoan nhường lại phòng cho một mình Văn Nhân.
Cũng không biết rằng trong căn phòng đó có đồ tôi đã chuẩn bị cho người giấy quay về cửa.
Ba con vật bằng giấy.
Nhưng Văn Nhân không biết xui xẻo sao mà chọn người có tính khí tồi tệ nhất trong số đó.
Đó là con mèo Ragdoll trên mặt đất.
Tôi lạnh lùng nhìn Văn Nhân, thốt ra tám chữ: "Nếu người giấy quay lại cửa, ai can thiệp sẽ chết, Văn Nhân tôi đã nhắc nhở cô.”
[Kiều Thần Ca có ý gì! Cô ấy đã nhận được kịch bản gì?]
[Mọi người đã tận mắt chứng kiến bếp và cái bàn bị biến thành những mảnh giấy. Cậu còn nghĩ đó là một kịch bản không? Văn Nhân lần này ch. ế. t chắc, ngay cả thần tiên cũng không thể cứu được cô ấy.]
[Có phải Kiều Thần Ca đã gây ra chuyện đó không? Tôi biết người phụ nữ này không tốt gì mà!]