Người Đẹp Điên Rồi - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-05-13 10:01:01
Lượt xem: 1,455
Tất cả mọi người đều giật mình vì tiếng hét thảm thiết đột ngột. Cũng giúp tôi lấy lại được một chút lý trí!
Hóa ra tôi đã đ.â.m vào chân của tên đàn ông xấu xí!
Tên đàn ông xấu xí hoàn hồn lại, hét lớn: "Cảnh sát đâu? Cứu mạng!"
Người đàn ông trung niên ở bên cạnh nhìn chiếc trâm trên tay tôi đang rỉ m.á.u nhưng lại rất bình tĩnh.
Khuôn mặt ông ta mang vẻ thích thú, dường như đang chờ cảnh sát đến bắt tôi đi.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Tố chất tâm lý thật tốt, nếu tôi có tố chất tâm lý như này, hẳn là tôi sẽ không mắc bệnh tâm thần!
"Đồ thần kinh c h ế t tiệt, c h ế t đi!"
"Đáng ghê tởm! Không biết xấu hổ!"
Tiếng nói đó từ đâu ra? Mắt tôi nhìn khắp nơi...
Hóa ra trên cổ của người đàn ông trung niên mọc ra mấy cái miệng, không ngừng nói bô lô ba la.
Ồn quá, phiền ghê!
Tôi nắm chặt chiếc trâm trên tay, thực sự muốn đ.â.m mạnh vào những cái miệng đang nói đó.
Nhưng tôi không thể... Tôi không thể g i ế t người!
Lý trí và sự thôi thúc hủy diệt mọi thứ đang giằng xé tôi.
Giống như một người sắp c h ế t đuối muốn bám vào phao cứu sinh, tôi gọi điện cho bác sĩ điều trị của mình.
Đang trên bờ vực sụp đổ, tôi không còn quan tâm đến nhiều thứ nữa, tôi bật loa ngoài.
"Á á á... Bác sĩ Lý, tôi chịu không nổi nữa. Tôi muốn g i ế t gà!"
"Trên tàu cao tốc có rất nhiều gà, chúng không ngừng kêu cục tác cục tác bên tai tôi."
"Có phải vì hôm nay tôi chưa uống thuốc không?"
"Bác sĩ Lý, chúng là gà hay là người?"
Lúc này, toa tàu đột nhiên im lặng, dường như tất cả mọi người đều đang lắng tai chờ câu trả lời từ đầu dây bên kia.
Bác sĩ Lý ở đầu dây bên kia im lặng một lúc: "Trương Dị, tại sao lại trốn khỏi bệnh viện tâm thần?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nguoi-dep-dien-roi/chuong-3.html.]
Câu hỏi ngược bất ngờ khiến tôi cũng im lặng.
"Trương Dị, cô có biết mình mắc chứng tâm thần phân liệt nghiêm trọng, lại còn có tính công kích và phá hoại rất mạnh không!"
"Lần trước cô g i ế t người, còn xây xác vào tường phòng chúng tôi, cô quên rồi sao?"
Còn có chuyện này nữa sao? Sao tôi không biết nhỉ?
Không đúng, rõ ràng bác sĩ Lý là nữ mà. Tại sao người nghe điện thoại lại là giọng nam!
Tôi định mở miệng phản bác thì người đàn ông trung niên vừa rồi còn rất bình tĩnh đã run rẩy tắt điện thoại.
Ông ta cẩn thận liếc nhìn tôi, cười trừ, từ từ đứng dậy, có vẻ như định rời đi.
Nhìn bãi đờm đặc sệt dưới chân, tôi lại muốn nôn.
"Ọe..."
Chân người đàn ông trung niên mềm nhũn, quỳ xuống đất.
Chỉ thấy ông ta run rẩy móc từ trong túi ra mấy tờ giấy vệ sinh màu hồng.
"Bốp" một cái đập lên đống đờm xanh trước đó ông ta nhổ, "vút" một cái lấy mất đờm.
Lúc này, đầu óc chậm chạp của tôi cuối cùng cũng nhớ ra, người nghe điện thoại là bạn cùng phòng bệnh viện của tôi, Vương Nhị Phi!
"Nhị Phi, anh mau đưa điện thoại cho bác sĩ Lý. Tôi không kiềm chế được bản thân nữa rồi! Anh nói với bác sĩ, bây giờ tôi đang muốn g i ế t gà lắm!"
Trong lúc chờ bác sĩ Lý nghe điện thoại, tôi cứ lục lọi tìm thuốc trong túi.
Đôi tay run rẩy điên cuồng cuối cùng cũng mở được lọ thuốc, giọng nói sắc nhọn của bạn gái tên đàn ông xấu xí lại len lỏi vào màng nhĩ của tôi!
"Thời buổi này, sống lâu mới thấy đủ chuyện! Giờ lại có cả giả bị bệnh thần kinh!"
"Có phải không muốn bồi thường nên ở đây giả bệnh bị tâm thần không? Tôi nói cho cô biết, không có cửa đâu!"
Tôi không cầm chắc, "bốp" một tiếng, cả lọ thuốc viên nhỏ màu trắng rơi vãi khắp sàn.
Bây giờ tất cả mọi người trong toa tàu đều hít một hơi thật sâu!
Người đàn ông trung niên vội vàng hét lớn với bạn gái của tên đàn ông xấu xí: "Đang yên đang lành, cô đi trêu chọc cô ta làm gì?"
Cuối cùng bác sĩ Lý cũng nghe điện thoại, cảnh sát cũng đến.