Người Cầm Bút - Chương 25
Cập nhật lúc: 2024-05-23 08:54:48
Lượt xem: 1,066
"Tô Lạc Lạc, ngươi lại làm gì nữa?!"
"Ta á, ta chỉ sửa lại mệnh thư thôi, vốn không định rắc rối thế này nhưng ảnh hưởng của ngươi đối với Ô Lặc Hoài quá lớn."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Ta chỉ có thể thay người ở bên hắn năm đó thành chính ta."
"Vì vậy, giờ ngươi và Ô Lặc Hoài chẳng liên quan gì đến nhau. Đối với hắn, ngươi chỉ là Thái tử phi của phế Thái tử, hai người căn bản là không có quá khứ."
"Không có quá khứ? Chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì sao?"
Nàng cười:
"Đúng vậy, nên sau này, hai người chỉ là người xa lạ."
Ta gặp lại Vân Sinh.
"Vân Kỳ tiểu thư." hắn cười trong trẻo: "Người nhìn kìa, chim én đã về rồi."
Ta thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì vẫn là Vân Sinh.
Vì vậy ta đi tới, ngồi bên cạnh hắn, cùng hắn ngắm bầu trời.
Một đám mây trôi tới, rồi lại trôi đi.
Chúng ta im lặng ngồi đó, dường như đã lâu lắm rồi ta mới có được tâm trạng bình yên như vậy.
Kết cục của ta trên mệnh thư vẫn không thay đổi, ta biết rằng trong tương lai không xa, ta sẽ bị Ô Lặc Hoài b.ắ.n một mũi tên xuyên tim, Tô Lạc Lạc sẽ trở thành hoàng hậu của hắn.
Nhưng ta không còn sức để vùng vẫy nữa, ta không thể chống lại sự sắp đặt của số phận, ta hiểu rồi, tại sao mẹ quyết nhảy xuống hồ, tại sao lại nói với ta rằng "không kịp nữa rồi."
Ta mỉm cười:
"Vân Sinh, ta đã thử rồi."
Ta không hề mong đợi hắn sẽ hiểu ta đang nói gì, Tô Lạc Lạc đã thay đổi quá khứ của ta và Ô Lặc Hoài, trên mệnh thư căn bản không có tình tiết hắn đến Đại Chu tìm ta, càng không có đoạn ta được Vân Sinh khích lệ, cưỡi ngựa đuổi theo Ô Lặc Hoài.
Tất cả những điều này chỉ tồn tại trong ký ức của riêng ta.
"Ta biết."
Nhưng Vân Sinh lại trả lời ta.
"Ngươi hiểu ta đang nói gì ư?"
Hắn gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nguoi-cam-but/chuong-25.html.]
"Vân Kỳ tiểu thư, ta nhớ, cho dù tất cả mọi người đều quên, ta sẽ nhớ."
"Nhớ gì?"
"Nhớ người đã cố gắng đi tìm hắn, đã cố gắng chống lại số phận."
Ta cúi đầu, nhìn cổ tay mình, không có thủ cung sa.
Ta cười, một giọt nước mắt lăn dài.
Tô Lạc Lạc đã lừa ta, nàng không có khả năng xóa đi những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, những chuyện ta và Ô Lặc Hoài từng trải qua là có thật.
Nàng chỉ thay đổi ký ức của mọi người, khiến khuôn mặt của ta trong ký ức của họ trở thành Tô Lạc Lạc.
Nhưng tại sao ký ức của Vân Sinh lại không bị thay đổi hay xóa bỏ?
"Vân Sinh, tại sao người cầm bút không thể thay đổi ký ức của ngươi?"
Hắn mỉm cười:
"Có lẽ vì ta không quan trọng, nàng cảm thấy không cần phải tốn công."
Bất kể là vì lý do gì, ít nhất trên thế gian này vẫn còn một người chứng kiến những chuyện đã xảy ra trong quá khứ của ta, khiến ta tin rằng mọi thứ không phải do ta tưởng tượng ra, mà là có thật.
"Vân Sinh, ta như một con chim trong lồng, liều mạng đập vào lồng đến đầu rơi m.á.u chảy, cũng không thể thoát ra được."
Ta cười khổ.
"Ta tận mắt chứng kiến mẹ c h ế t thảm, phụ thân thay lòng, ta không muốn bước vào vết xe đổ của mẹ, cho nên ta không từ thủ đoạn, giả nhân giả nghĩa, hãm hại muội muội cùng cha khác mẹ."
"Sau đó, để thay đổi số phận, ta tiếp cận Ô Lặc Hoài nhưng ta không tin vào sự chân thành, lại nóng lòng tìm ra người cầm bút, suýt nữa g i ế t c h ế t hắn."
"Cuối cùng, ta muốn sống một lần tùy hứng, muốn nói cho hắn biết sự thật nhưng lại rơi vào cảnh ngộ như ngày hôm nay."
"Vân Sinh, ta chỉ muốn được sống tử tế nhưng tại sao một bước sai lầm lại dẫn đến những bước sai lầm khác? Ngươi nói xem, ta có phải là định sẵn không thể thắng số phận không?"
"Vân Kỳ tiểu thư, người không sai, khi ở trong sương mù, có mấy ai nhìn rõ được?"
"Vậy thì ta phải làm sao mới có thể thay đổi mọi thứ đã được định sẵn?"
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rơi trên khuôn mặt hắn.