Người bị bỏ rơi là ai? - 06.
Cập nhật lúc: 2024-11-15 14:43:27
Lượt xem: 345
Trên con đường rợp bóng cây, Tống Trì một tay cầm ô che nắng, một tay đưa kem dâu tây cho tôi. Vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị của cậu lại hòa cùng chiếc ô hoa nhí màu hồng tạo nên một sự cân bằng kỳ lạ.
Tôi lấy điện thoại ra, lén chụp một tấm ảnh, sau đó giả vờ như không có gì xảy ra, nhận lấy kem từ tay Tống Trì rồi ngồi xuống một chiếc ghế dài, từ từ thưởng thức.
Tống Trì cởi áo khoác, đắp lên chiếc váy ngắn của tôi: "Cậu đoán mình được bao nhiêu điểm?"
Tôi ngừng lại, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Mình chưa tính kỹ lắm, chắc khoảng 730 điểm."
Cuối cùng, tôi chợt nhớ ra điều gì đó và yếu ớt bổ sung thêm một câu, "Mặc dù nghe có vẻ hơi giả, nhưng mình không nói đùa đâu..."
Tống Trì nhẹ nhàng xoa đầu tôi, "Mình biết."
Tôi nói, "Cái video đó nói rằng người có tính cách như mình dễ trống rỗng đầu óc khi gặp kỳ thi lớn..."
"Chỉ là mấy tài khoản câu view bịa đặt thôi," giọng Tống Trì lạnh lùng đến rợn người, "họ không hiểu cậu, lấy gì mà phán xét."
Tôi lặng lẽ cắn một miếng kem, cảm thấy một góc nhỏ trong tim mình đột nhiên bị chạm đến, cả cơ thể như bị một làn sóng tê dại lan ra.
Những gợn nước xao động, mãi không ngừng.
Lúc video đó nổi tiếng nhất, ngay cả họ hàng thân thiết cũng nghi ngờ tôi, nói lời lạnh nhạt.
Bạn học trong lớp không tin vào lời giải thích của tôi, và người bạn trai đã quen ba năm, Kỷ Yến, thì lập tức chia tay.
Nhưng Tống Trì dường như từ đầu đến cuối vẫn chọn đứng về phía tôi, không hề thay đổi.
Hóa ra, cảm giác được ai đó kiên định chọn lựa lại tuyệt vời đến vậy.
Nhưng trước đây, tôi lại chẳng dành cho cậu ấy thêm một ánh nhìn nào…
"Nhưng mà, cậu này." Tống Trì nâng tay khẽ nhéo má tôi, trong ánh mắt lộ rõ sự ghen tị không che giấu:
"Mình nhớ từ sau khi lên lớp 11, mỗi lần thi cậu đều đứng sau Kỷ Yến một bậc, chưa bao giờ vượt quá 700 điểm. Vậy nên cậu cố ý giấu thực lực để bảo vệ cái tên vô dụng đó phải không?"
"À, không… chỉ là trùng hợp thôi," tôi hơi chột dạ, lảng tránh ánh mắt, "kem sắp chảy rồi, cậu có muốn thử một miếng không?"
Ánh mắt Tống Trì dần sâu thẳm, rồi chạm nhẹ vào môi mình: "Đút mình."
Tôi nhìn quanh những người qua lại xung quanh, ngập ngừng một giây rồi vẫn run rẩy đưa tay lên.
"Cậu run cái gì." Tống Trì cười nhẹ, nắm lấy cổ tay tôi, giúp tôi giữ vững cây kem và từ từ cúi xuống.
Rõ ràng là đang ăn kem, nhưng ánh mắt vẫn nhìn tôi chằm chằm.
Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt cảm thấy mình như cây kem dâu run rẩy kia.
"Tấm ảnh đâu," Tống Trì l.i.ế.m nhẹ đôi môi đỏ hồng, nhướng mày, "cho mình xem thử cậu chụp được gì nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nguoi-bi-bo-roi-la-ai/06.html.]
"Tấm ảnh nào cơ?" Tôi định vờ như không biết.
"Vị thủ khoa tương lai, cậu có chắc muốn lần hẹn đầu tiên với bạn trai mà đã nói dối không?"
Tôi lập tức đầu hàng, ngoan ngoãn đưa điện thoại cho cậu ấy, lẩm bẩm nhỏ, "Không chắc đã là thủ khoa… đâu phải còn có cậu mà, cậu đoán bao nhiêu điểm?"
"713."
“Ồ,” tôi vươn cổ nhìn chiếc điện thoại đáng thương của mình đang bị cậu ấy nghịch, vô thức bắt chuyện, “Cậu thi không tốt à?”
Tiếng cười trầm của Tống Trì vang lên từ lồng ngực.
Tôi từ từ nhận ra mình vừa nói gì, bắt đầu cảm thấy hoang mang.
Làm sao đây, liệu Tống Trì có nghĩ tôi đang cố tỏ ra đáng yêu không...
Hàng mi dài của cậu ấy khẽ rung, đôi mắt sâu lắng: “Cậu dễ thương như vậy, về sau chỉ cho mình thấy thôi, được không?”
Dễ thương?
Tôi vừa rồi hình như là đang nói điểm của cậu ấy thấp mà...
Dễ thương thật sao?
Trong lúc tôi còn ngẩn người, Tống Trì chỉ cần thử một lần đã mở được khóa điện thoại của tôi.
Hàng rào bảo vệ cuối cùng cũng tan vỡ.
Tôi ủ rũ thầm nhủ với lòng, từ nay sẽ không bao giờ dùng ngày sinh nhật làm mật khẩu nữa.
Tống Trì mở album ảnh, kéo qua lại một chút, nụ cười trên môi càng lúc càng sâu.
Tôi chợt nhận ra điều gì, giật mình, liều lĩnh vươn người tới giật lại điện thoại.
Nhưng đã muộn, trên màn hình là bức ảnh chụp lại cảnh Tống Trì trong phòng tắm.
“Cậu này,” hơi thở của Tống Trì trở nên nặng nề, gần như mang chút trêu chọc, “giải thích thử đi?”
“Xin lỗi…” Tôi cắn chặt môi dưới, cố nén nửa ngày mới thốt ra được hai chữ.
Chỉ muốn ôm mình thành một cục rồi nhảy xuống sông cho cá ăn.
Tống Trì khẽ cười: “Đừng làm nũng.”
“…”
Tôi làm gì mà lại…
Hôm nay chắc chắn là ngày xui xẻo của tôi, đáng ra tôi không nên ra khỏi nhà...