Ngược Dòng Thời Gian Tìm Em - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-11 12:32:03
Lượt xem: 1,180
Tôi không thể chịu đựng được nữa liền đứng dậy, múc nước trong ly đổ lên đầu cậu ta: "Mũi của cậu có phải mũi chó không?”
Cậu ta xắn tay áo lên, hung tợn trừng mắt nhìn tôi: “Khương Hòa, cậu đang tìm c.h.ế.t à?”
Có lẽ hồi cấp ba, Khương Hòa đúng là nhút nhát, khép mình thật, nhưng Khương Hòa hai mươi tám tuổi này thì khác rồi.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Tôi cười khẩy: "Ừ, đúng là muốn c.h.ế.t đấy."
Cuối cùng bọn họ cũng không đánh nhau.
Bùi Tiện bước đến, cau mày nhìn tôi: "Hôm nay cậu bị sao thế? Về nhà thôi."
Bùi Tiện là lớp trưởng, nhà họ Bùi lại là gia tộc quyền thế nhất Nam Thành, dĩ nhiên Phó Thịnh chẳng dám đắc tội với anh ta.
Vậy mà khi nhìn thấy anh ta, tôi chỉ có thể nhớ đến ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt ấy.
Ngạt khói mà chết, đúng là khó chịu thật sự.
Tôi nói: "Sau này chúng ta đừng về cùng nhau nữa, tan học tôi muốn ở lại làm bài tập ôn thi đại học."
Bùi Tiện khịt mũi. Anh ta nhìn tôi với vẻ kỳ quái: "Khương Hòa, cậu bị làm sao thế?"
Bị cái loại điên không muốn gặp lại anh nữa đấy.
Tôi chỉ vào cửa lớp: "Lớp trưởng, cậu có thể đừng làm phiền tôi học được không? Hoa khôi Hà Thi Mộng lớp bên cạnh còn đang đứng ở cửa đợi cậu kìa."
Tôi, Bùi Tiện và Hà Thi Mộng là bạn từ thuở nhỏ, lớn lên cùng nhau.
Ba mẹ của ba chúng tôi có qua lại làm ăn với nhau, ngoài đời cũng thường xuyên qua lại. Trước đây tôi luôn nghĩ Bùi Tiện đối xử với tôi rất tốt.
Anh ta vẫn hay gọi tôi là "em gái Tiểu Hòa".
Thực ra thì anh ta cũng chỉ coi tôi như em gái mà thôi.
Người anh ta thích, vẫn luôn là Hà Thi Mộng.
Hà Thi Mộng đứng ở cửa, vẫy tay về phía chúng tôi: "Anh Bùi, anh với Khương Hòa đang nói gì thế? Hai người không về à?"
Bùi Tiện lại liếc nhìn tôi.
Anh ta dùng ngón trỏ gõ gõ lên bàn tôi: "Nếu thật sự học không hiểu môn vật lý, cuối tuần tôi có thể kèm cho em."
Nói rồi anh ta cầm cặp sách, đi về phía Hà Thi Mộng.
Cuối cùng trong lớp chỉ còn lại tôi và Lâm Chu.
Chiếc đồng hồ treo tường trong lớp vang lên tiếng tích tắc, tích tắc.
Phía sau là tiếng bút máy của Lâm Chu viết trên giấy nháp soàn soạt.
Ấn tượng của tôi về cậu ấy, mãi mãi là hình ảnh một học bá nghiêm túc, chăm chỉ.
Nhưng mà...
Lâm Chu này, trong mắt cậu, mình là người như thế nào?
Tôi quay người lại, tay vịn vào lưng ghế, cẩn thận quan sát cậu ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nguoc-dong-thoi-gian-tim-em/chuong-3.html.]
Dáng vẻ lông mày, khóe miệng của cậu ấy, dần dần trùng khớp với người đàn ông đã ôm tôi trong biển lửa.
Cậu ấy nói: "Khương Hòa, tôi là Lâm Chu, em còn nhớ tôi không?"
Chắc là do tôi nhìn quá chăm chú, Lâm Chu nhận ra có chút gì đó không đúng.
Cậu ấy ngẩng đầu lên, nhìn tôi với vẻ kỳ lạ, đưa tay sờ sờ cằm mình, cẩn thận hỏi: "Mặt tôi có gì à?"
Tôi lắc đầu, vội vàng nói: "Không có, không có gì."
Thật là ngại quá đi.
Để phá vỡ bầu không khí gượng gạo này, tôi tiện tay lấy từ trong ngăn bàn ra một bộ đề luyện tập môn vật lý, lật đến một trang, đặt trước mặt Lâm Chu.
“Cậu có thể giảng bài này cho tôi được không?"
Vừa nhìn thấy đề bài, Lâm Chu lập tức thoải mái hẳn.
Cậu ấy liếc mắt một cái rồi nói: "Ừm, bài này thực ra không khó lắm."
Dễ ư? Tôi còn chẳng biết làm đây này.
Môn vật lý của tôi siêu kém, mỗi lần kiểm tra đều là môn kéo điểm thê thảm. Cậu ấy lấy giấy nháp ra, soạt soạt viết hai công thức: "Thì là như này, như này, rồi lại như này..."
Rồi cậu ấy hỏi tôi: "Cậu hiểu chưa?"
Tôi: "?"
Tôi ồ lên một tiếng thật dài.
Cậu ấy cười cười, nói: "Hay là để tôi giúp cậu củng cố kiến thức cơ bản nhé."
Tôi cảm thấy, trình độ dạy kèm của Lâm Chu tốt hơn hẳn so với ông thầy vật lý cứng nhắc, giáo điều thời cấp ba của tôi.
Cũng tốt hơn Bùi Tiện rất nhiều.
Đúng vậy, kiếp trước, tôi vẫn luôn lẽo đẽo theo sau Bùi Tiện, cầm đủ loại bài tập sai lầm đi làm phiền anh ta.
"Anh Bùi, giúp em xem định lý động năng được không?"
"Anh Bùi, tại sao bài toán cuối cùng em mãi không làm được?"
"Anh Bùi,..."
Phiền c.h.ế.t đi được.
Cũng chẳng trách anh ta luôn lạnh lùng liếc tôi: “Em là đồ ngốc sao Khương Hòa? Cái gì cũng không biết."
Mãi đến khi bác bảo vệ nhà trường đến gõ cửa, hùng hổ đứng ở cửa lớp hét về phía tôi và Lâm Chu: "Hai đứa học sinh này tối muộn rồi còn ở đây làm gì? Sao còn chưa về nhà, muốn tôi gọi điện cho phụ huynh à!"
Lúc này tôi và Lâm Chu mới phát hiện ra đã gần tám giờ rồi. Trường học cũng sắp đóng cửa.
Thế là chúng tôi vội vàng thu dọn cặp sách, vừa xin lỗi vừa chạy ra ngoài.
Chạy một mạch đến cổng trường, một chiếc xe con đang bấm còi inh ỏi, dừng lại bên cạnh tôi.