Ngôi Trường Kỳ Quái - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:00:04
Lượt xem: 54
Chỉ còn một tiết học nữa là tới giờ nghỉ trưa, lần này là môn mỹ thuật, giáo viên dạy vẽ của chúng tôi không quá lớn tuổi, là nam, giọng nói nghe khá bắt tai, gương mặt rất tạo thiện cảm tự tay chuẩn bị dụng cụ cho chúng tôi, sau khi nhận dụng cụ vẽ và được sắp xếp chỗ ngồi, thầy giáo viết một vài chữ đơn giản “Vẽ chân dung cơ bản”, kỹ thuật của tôi vốn không tệ, dù sao tôi cũng đậu vào trường với thành tích khá tốt, nên hầu như không có môn nào kém cả.
Thế nhưng sau khi thầy giáo bắt đầu tính giờ, các bạn học bắt đầu loay hoay múa bút trên giấy trắng, tôi mới giật mình.
Vẽ chân dung ai cơ?
Chúng tôi được sắp xếp ngồi vòng tròn, thông thường mẫu vật hay người mẫu sẽ đặt ở giữa để mọi người vẽ theo góc nhìn của mỗi người, nhưng vị trí chính giữa bây giờ trống không, tôi muốn gọi thầy giáo để hỏi, nhưng phát hiện mọi người đều đang yên lặng làm bài của mình, không một ai thắc mắc về đề bài cả.
Tôi nuốt nước bọt, mắt nhìn xung quanh, bọn họ đang vẽ gì vậy?
Chẳng lẽ có thứ gì đó ở đây bọn họ nhìn thấy nhưng tôi không nhìn thấy?
Bàn tay cầm bút vẽ của tôi bắt đầu đổ mồ hôi, thời gian trôi qua mọi người càng vẽ nhanh hơn, chỉ có tờ giấy trắng trước mặt tôi vẫn còn trắng tinh.
Trong đầu tôi nảy ra ý tưởng, chỉ cần nhìn bài của bọn họ là tôi có thể biết bọn họ đang vẽ cái gì, sau đó sao chép là được.
Nhưng tôi còn chưa kịp nhìn bài thì thầy giáo không biết từ lúc nào đã đứng phía sau tôi, chiếc cổ dài của ông ấy chồm lên, nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng của tôi.
“Học sinh, sao em còn chưa làm bài?”
Tôi giật mình bật ngửa ra hét lên một tiếng, rõ ràng là ban nãy tôi còn thấy ông ấy ở đối diện cơ mà, từ lúc nào…
Thầy giáo nở nụ cười kỳ quái, chỉ có mỗi đôi môi ngoác lên, các bộ phận khác trên mặt đều không di chuyển, tôi chưa từng nhìn thấy ai cười đáng sợ như vậy.
Tôi không trả lời, thầy giáo cũng không di chuyển, đứng trân trân đằng sau lưng tôi, có trời mới biết từng phút từng phút trôi qua tôi sợ hãi như thế nào, đến thở cũng không dám thở mạnh, lúc tiếng chuông hết tiết vang lên, tôi vẫn không tài nào vẽ được một nét, vì dù sao thầy giáo vẫn không rời khỏi chỗ tôi, làm gì có cơ hội cho tôi hỏi bài ai cơ chứ.
Nhật Hạ
“Tối nay học phụ đạo lúc 7 giờ.”
Thầy giáo nhìn tôi nói xong câu này, rồi bắt đầu thu gom bài làm của các học sinh khác, chỉ có tôi đứng im bất động, chỉ một giây một phút tôi cũng không muốn ở lại ngôi trường này, thế nhưng quy tắc kia nói, lớp học phụ đạo là bắt buộc, kết cục của việc không tham gia tôi không biết, nhưng nghĩ đến t.h.i t.h.ể nữ sinh kia tôi càng không dám đánh cược.
Sau khi thầy giáo thu bài liền rời khỏi lớp, một tờ bài thi rơi ra từ cặp xách, tôi tò mò nhặt lên, rốt cuộc thứ mọi người vẽ là gì.
Trong bức vẽ là một con nhện có tám chân, hình đầu người, tám cái chân đó mỗi chân đầu có năm ngón, hay đúng ra đó không phải một con nhện mà là một con người có bốn chân bốn tay, gương mặt của con quái vật đó, vậy mà lại là thầy giáo của chúng tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ngoi-truong-ky-quai/chuong-3.html.]
Da đầu tôi tê dại, vốn là một người đam mê truyện kinh dị, trinh thám nên so với bức vẽ này những thứ tôi từng xem còn đáng sợ hơn nhiều, nhưng lúc cầm bức vẽ trên tay, có một cảm giác sợ hãi tràn lan khắp cơ thể, bàn tay tôi run lên khiến cho bức vẽ rơi xuống đất.
“Ngọc, cậu sao thế?” Có người lay mạnh cánh tay tôi.
Là Trúc bạn cùng phòng, có lẽ vì chưa hoàn hồn nên tôi không nói được câu nào, Trúc cũng không hỏi kỹ, chỉ lên giọng phàn nàn.
“Tớ cũng phải đến lớp học phụ đạo, chán c.h.ế.t đi được, còn kèo thịt nướng tối nay phải hủy mất rồi.”
“Cậu cũng phải đi?”
Tôi như vớ được cọng rơm cứu mạng, nhất thời phấn khích, ít ra tôi không phải một mình một phòng với thầy giáo đáng sợ đó.
“Đúng vậy, vẽ bao nhiêu lần vẫn không đạt, tớ cũng không biết tiêu chí của ông thầy quái gở đó làm sao nữa, thật tình, ghét ông ta quá đi.”
Trúc phụng phịu, gương mặt xinh xắn tinh nghịch đó khiến tôi bình tĩnh trở lại.
“Mỗi lần vẽ mọi người đều phải vẽ thứ này sao?”
“Thứ này?”
Tôi giật mình, tôi có nói sai gì không?
“À… là thầy giáo yêu cầu đó, là một món đồ chơi có hình thù kì lạ thôi, có hơi đáng sợ chút xíu, dù sao thì mắt nhìn của người yêu nghệ thuật cũng rất độc đáo.”
Lời nói của Trúc khiến tâm trạng tôi dịu đi phần nào, có thể lớp học phụ đạo sẽ không đáng sợ như tôi nghĩ.
Sau tiết mỹ thuật là giờ ăn trưa, tôi cùng Trúc đến căn tin dùng bữa, số học sinh đông đảo trong trường cũng tụ họp vào một chỗ, tôi chọn một phần cơm cơ bản, thức ăn là một món thịt kho trứng, một phần rau xào, một chén canh, đúng lúc bụng đang đói nên tôi liền ăn hết một phần cơm, dù sao quy tắc cũng nói cơm căn tin an toàn nên tôi cũng buông sợi dây đề phòng trong lòng xuống.
Dùng xong bữa cơm tôi liền cảm thấy bụng có chút khó chịu, liền tách khỏi Trúc chạy vào nhà vệ sinh, trong nhà vệ sinh chỉ có một bóng đèn mờ, vì có quy tắc liên quan đến nơi này nên tôi không khỏi căng thẳng, nhà vệ sinh khá sạch sẽ, cũng không có những hình ảnh kinh dị m.á.u me nào, tôi đếm số phòng, xác định là ba phòng, liền nhanh chóng chui vào bắt đầu nôn.
Bữa cơm trưa bị tôi nôn hết ra ngoài, vốn tưởng nôn hết sạch sẽ cảm thấy khỏe hơn, thế nhưng bụng tôi vẫn rất khó chịu, như có dị vật ở trong, tôi vẫn cố gắng nôn khoảng mười phút sau bằng sự cố gắng của tôi, tôi đã nôn ra được thứ dị vật đó.
Nhưng sau khi nhìn thấy nó mặt tôi liền trắng bệch, là một con sâu màu trắng lớn bằng một ngón tay cái, rõ ràng tôi đã tuân thủ quy tắc, chỉ ăn đồ ăn căn tin không hề ăn thứ gì khác, sao lại có thứ này trong bụng tôi.
Nghĩ đến thứ đó từng ở trong người tôi, cả người tôi liền nổi hết da gà, nôn thêm một vài lần nữa, tiếng chuông vào lớp reo lên, tôi cả người không khỏe lững thững vào lớp