Ngoài Tiền Ra Bạn Trai Tôi Chả Có Gì - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-10-20 00:46:56
Lượt xem: 9,585
Chiều tối, Tống Nghiễn đưa tôi về nhà.
Vừa bước vào cửa, tôi liền đ.ấ.m một phát vào n.g.ự.c hắn, "Anh chơi em à?"
"Đau" Tống Nghiễn xoa xoa ngực, "Anh chơi em chỗ nào? Chẳng phải em muốn đi chăm sóc người sau khi sinh sao? Anh đưa em đi rồi, có vấn đề gì à?"
"Anh rõ ràng biết em nghĩ đó là..."
"Bạn gái của anh sao?" Tống Nghiễn cúi đầu, nắm chặt eo tôi, kéo tôi lại gần, "Bạn gái của anh không phải là em sao?"
"Anh biết em hiểu lầm mà, sao anh lại không giải thích gì cả?"
"Em đúng là người rộng lượng đấy. Ngay cả người thứ ba ở cữ em cũng sẵn lòng chăm sóc, em còn có thể hiểu lầm điều gì nữa đây? Với lại, anh có tìm em giải thích, nhưng chẳng phải em đã có học trưởng của em rồi sao?"
"... Thôi được, anh là ông chủ, em không tính toán với anh." Tôi hậm hực đẩy hắn ra.
Tống Nghiễn nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi lại gần hơn.
"Vu Tư Tư, anh không muốn làm ông chủ của em nữa."
"Sa thải em à?"
"Anh dùng toàn bộ gia sản của mình để đổi lấy một tờ giấy đăng ký kết hôn với em, được không?"
"Anh mơ đẹp quá đấy. Anh là sinh viên thì có bao nhiêu gia sản chứ?"
Tôi thẳng thừng buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng.
Tống Nghiễn bật cười vì bực, “Anh đã trả cho em hai trăm ngàn tệ mỗi tháng, tính ra cũng đủ làm ông chủ của em hai, ba chục năm. Sao rồi, tiêu chuẩn của em cao lên rồi à?”
Nghĩ đến số dư tài khoản với vô số con số 0, tôi không khỏi nuốt nước bọt.
Nhưng tôi vẫn kịp dừng lại.
"Không được, quá nhanh. Em còn chưa tốt nghiệp, cũng chưa đi làm. Biết đâu sau này em còn kiếm nhiều tiền hơn anh, mỗi tháng hai trăm ngàn tệ, em cũng có thể thuê một cậu sinh viên làm bạn trai đấy."
"Đừng có mơ." Tống Nghiễn cúi đầu, áp trán vào trán tôi, ánh mắt sâu thẳm, "Anh muốn có danh phận làm bạn trai của em."
Ánh mắt của hắn như thiêu đốt, khiến tôi bối rối quay đi, "Anh không phải đã là bạn trai của em rồi sao?"
"Không phải chỉ trên danh nghĩa." Tống Nghiễn tiến sát thêm chút nữa, môi lướt qua sống mũi tôi, "Mà là thực sự. Ví dụ, như thế này—"
Cảm giác ấm áp chạm nhẹ xuống, đầu óc tôi bỗng nhiên trống rỗng.
Không biết bao lâu sau, tôi mới lấy lại được lý trí.
"Tống Nghiễn, anh không ghét việc em mê tiền à?"
"Anh còn mong em mê tiền hơn nữa, để khi anh đưa hết gia sản ra đổi lấy giấy kết hôn, em sẽ không từ chối."
"Vậy chúng ta… thử xem sao nhé?"
Tống Nghiễn cười nhếch mép, "Được, vậy chúng ta tiếp tục nhé."
"Ưm..."
…
Rất nhanh, Tống Nghiễn đã tốt nghiệp.
Sau khi tốt nghiệp, hắn không đến công ty của cha dượng làm việc, mà tự mình lao vào phát triển phần mềm. Vì vậy, gia đình đã cắt khoản trợ cấp sinh hoạt của hắn.
Khi đó, vận may của tôi bỗng nhiên bật chế độ tăng tốc, cổ phiếu tôi mua bừa trước đó lại tăng vọt, khiến số dư tài khoản của tôi tăng lên gấp nhiều lần.
Tôi dứt khoát mua thêm vài căn nhà, vừa chuẩn bị thi cao học, vừa thu tiền cho thuê nhà.
Dù Tống Nghiễn cũng có thu nhập, nhưng rõ ràng không thể so với tôi.
Đột nhiên, tôi giàu hơn Tống Nghiễn, làm hắn ngày nào cũng lo lắng, chăm chỉ tập gym, sợ tôi thực sự đi thuê một cậu sinh viên làm bạn trai.
Tối kỷ niệm hai năm yêu nhau, hắn ôm tôi, vẻ mặt đầy u sầu:
"Tư Tư, phải làm sao đây? Em còn trẻ mà đã thành bà chủ nhỏ, chắc giờ càng không thèm ngó tới gia sản của anh nữa rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ngoai-tien-ra-ban-trai-toi-cha-co-gi/chuong-12.html.]
Tôi gật đầu, "Đúng là không thèm nữa rồi."
Tống Nghiễn cúi đầu, suy nghĩ hồi lâu.
"Vậy anh không làm phần mềm nữa. Em thấy tài sản của cha dượng anh thế nào? Nếu được, anh sẽ về nhà thừa kế công ty."
"Hả?"
Tống Nghiễn nghiêm túc nhìn tôi, "Sao thế? Có nhiều tài sản như vậy, không nhận thì phí quá."
Tôi dở khóc dở cười.
"Vậy thì để em thuê anh làm bạn trai của em. Sau này em sẽ là sếp của anh. Hai năm sau nếu em chưa sa thải anh, sẽ cho anh ký hợp đồng chính thức, được không?"
"Chốt đơn!" Tống Nghiễn vì sợ tôi đổi ý đã vội vã đồng ý ngay.
Từ đó trở đi, Tống Nghiễn cũng có một cuốn sổ tay mang tên "Sở thích của bà chủ."
Hắn viết rất cẩn thận, từng trang đều kín mít những dòng chữ đen.
Hôm đó, hắn lật sổ, thở dài: "Em xem anh nghiêm túc hơn em hồi đó nhiều."
Tôi không kìm được, cầm cuốn sổ lên lật qua vài trang.
Phát hiện ra mấy trang đầu lại được viết từ hai năm trước, mỗi ngày chỉ có vài dòng ngắn gọn.
"Thì ra không phải chỉ có mình tôi không biết yêu đương, Vu Tư Tư hôm nay còn lên Baidu tìm cách dỗ bạn trai."
"Tấm hình chụp chung đầu tiên, sao mình có cảm giác bị cô ấy lấn át nhỉ."
"Đợi cả ngày cũng không thấy Vu Tư Tư bảo mình đăng ảnh lên mạng, không kìm được, phải lén đăng công khai. Lần đầu khoe tình yêu, hơi hồi hộp."
"Hôm nay bị chị họ kéo đi mua quà sinh nhật cho mẹ, lại gặp Vu Tư Tư. Thấy mình là cô ấy đeo kính râm, lén lút chạy mất, thật kỳ lạ."
"Hôm nay Vu Tư Tư trang điểm, đẹp chectiệt."
"Hôm nay vốn tâm trạng đã không vui, lại còn bị Vu Tư Tư bày trò bắt mình ký hợp đồng, giận checđi được."
"Mình đã kéo bạn cùng lớp đi dạo ba bốn ngày liền, vậy mà Vu Tư Tư không đến dỗ mình, thấy mình thì lại đeo kính râm chạy trốn. Đây mà là đãi ngộ của VIP sao?"
"Đủ rồi đấy Vu Tư Tư, đó là kính râm, không phải kính tàng hình!"
"Hôm nay ôm được Vu Tư Tư rồi, hết giận luôn, tim mềm nhũn ra."
"Định tỏ tình mà nói ra lại thành gia hạn thêm một năm. Thôi kệ, xây dựng tinh thần trước, năm sau tỏ tình sau."
"Hôm nay Vu Tư Tư nấu cơm cho mình, ngon thật."
"Thích nhất là xem phim kinh dị với Vu Tư Tư, ôm mình không chịu buông."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Vu Tư Tư dễ thương thật."
"Thực ra những lúc không đi làm thêm, mặt Vu Tư Tư cũng hơi cau có. Chỉ khi ở cạnh mình mới cười, thích quá."
Lật tiếp thì toàn những lời khen ngọt ngào tương tự.
Thật tuyệt, tôi đã nhặt được một tên ngốc hoàn toàn "đắm chìm" trong tình yêu rồi.
"Đừng xem nữa, đừng xem nữa, lúc viết không thấy sến thế này đâu!" Tống Nghiễn vội vàng giật cuốn sổ khỏi tay tôi, vành tai đỏ ửng như sắp nhỏ máu.
"Sau này không gọi là 'Sở thích của bà chủ' nữa, đổi thành 'Nhật ký của kẻ xu nịnh’ đi."
Tôi liền sửa lại cho hắn, "Cái gì mà kẻ xu nịnh, đây là tinh thần nghề nghiệp."
"Vu Tư Tư, anh cho em xem hết nhật ký của anh rồi, em cũng cho anh xem nhật ký của em đi."
Tôi lắc đầu như trống lắc, "Không đời nào, tuyệt đối không bao giờ, đừng có mơ."
Bởi vì trong nhật ký của tôi chỉ có hai điều ước năm mới.
"Mong Vu Tư Tư tiền đồ rộng mở."
"Mong Vu Tư Tư và Tống Nghiễn bên nhau trọn đời."