NGỘ KIM LIÊN - Chapter 11
Cập nhật lúc: 2024-06-26 23:56:33
Lượt xem: 103
11.
- "Nương nương, xin người hãy tha mạng cho nô tỳ! Nương nương, người có thể niệm tình Ngô Đồng hầu hạ bên người từ lúc nhỏ mà tha cho nô tỳ một con đường sống được không?”
Ngô Đồng không còn dáng vẻ kiêu ngạo của ngày xưa nữa, nàng ta quỳ xuống đất bật khóc nức nở.
Liên phi chán ghét xua tay: "Vĩnh Sương, ngươi nghĩ ta nên xử trí như thế nào?”
Ta nhìn chằm chằm Ngô Đồng đang run rẩy, nhoẻn miệng cười: “Nương nương, dù sao Ngô Đồng cũng đã hầu hạ bên người nhiều năm như vậy, nếu đột nhiên ch*t trong cung thì thật sự sẽ làm tổn hại đến thanh danh của người. Hay là nương nương hãy để Ngô Đồng đến Lê Viện để chăm sóc bọn gấu ở đó đi.”
Liên phi hừ lạnh một tiếng: “Cứ làm theo lời ngươi nói, bổn cung mệt rồi, ngươi hãy rửa chân cho ta.”
Ngô Đồng rưng rưng nước mắt, giọng điệu buồn bã: “Vĩnh Sương, cảm ơn muội rất nhiều! Nếu hôm nay không có muội thì e ta đã ch*t từ lâu rồi.”
- “Tiếc là sức khỏe của ta không được tốt nên cho dù bây giờ ta có đến Lê Viện thì cũng như là đã ch*t đi.”
Ta nắm lấy tay nàng ta, nhướng mày: “Tỷ đừng nói thế. Nhân tiện, tỷ hãy nhận lấy túi thơm ta vừa mới làm, trong đó có dược liệu làm giảm chứng bệnh hen suyễn. Tỷ phải nhớ chú ý đến sức khỏe của mình. Nếu có thời gian, Vĩnh Sương nhất định sẽ đến thăm tỷ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ngo-kim-lien/chapter-11.html.]
Ngô Đồng cầm lấy túi thơm, lòng đầy cảm kích: “Đa tạ muội!”
Trước khi rời đi, sau khi do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng Ngô Đồng nghiến răng nghiến lợi nói: “Vĩnh Sương, nương nương thực sự rất độc ác, muội phải cẩn thận.”
Ta nhìn chằm chằm bóng dáng Ngô Đồng rời đi, trong lòng cười lạnh; Ngô Đồng mắc bệnh hen suyễn, đi đến Lê Viện coi như gi*t nàng; ta biết nàng không tin, liền mang túi thơm đi hỏi thái y; không sao cả, dược liệu trong đó không có vấn đề gì, sau khi nàng ta xóa bỏ mối nghi hoặc thì ta sẽ ra tay.
- "Vĩnh Sương, từ nay ngươi sẽ đảm nhận vị trí của Ngô Đồng, ngươi phải giúp bổn cung lên kế hoạch thật tốt. Nếu bổn cung có thể thuận lợi sinh hạ được hoàng tử thì vị trí đó sẽ thuộc về bổn cung."
Ta kính cẩn nói: “Vâng! Nương nương, giờ người chỉ cần tĩnh dưỡng thân thể thật tốt. Khi thời cơ đến, nô tỳ nhất định sẽ khiến cho nương nương trở nên nổi bật nhất.”
Nghe được câu trả lời của ta, Liên Phi lộ ra nụ cười hài lòng: "Xung quanh bổn cung giờ chỉ còn ngươi là nhanh nhạy nhất.”
Ta càng trở nên khiêm tốn hơn: "Đa tạ nương nương đã quá khen! Nô tỳ nhất định sẽ dốc hết sức mình.”
Thấy ta biết điều như thế, Liên phi rất hài lòng.
Kể từ đó trở đi, ta trở thành tâm phúc bên cạnh Liên Phi trong suốt ba năm.