Nghịch Cảnh Hóa Ra Là Phúc - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-11-03 20:14:32
Lượt xem: 121
1
Tan làm về, tôi thấy Ngô Vĩnh lại nằm trên sofa chơi game, xung quanh là rác vứt đầy trên sàn.
Trước mặt là mấy hộp cơm đã ăn xong mà không ai dọn.
Cả căn phòng lộn xộn, đến cả chút thức ăn thừa cũng chẳng để lại cho tôi.
Tôi theo phản xạ nhíu mày, đứng trước mặt anh ta: 'Hôm qua anh đi tìm việc thế nào rồi?'
Ngô Vĩnh vẫn dán mắt vào game, chẳng buồn ngẩng đầu lên.
“Đợi đã, kết quả vẫn chưa có đâu.”
Lại kéo dài nữa.
Mỗi lần đi tìm việc anh ta đều nói bên nhân sự chưa trả lời hoặc nếu có đi làm cũng chỉ vài ngày đã bảo không phù hợp.
Anh ta đã ăn không ngồi rồi cả năm nay, tiền nhà, tiền điện nước đều do tôi gánh.
Lúc nào anh ta cũng nói, chờ có lương rồi sẽ gánh vác cùng tôi.
Làm sao mà tôi có thể cứ để bị kéo xuống thế này mãi được?
Ban đầu, khi chưa có việc làm, anh ta vẫn còn chịu khó làm việc nhà, giặt giũ, dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ, nấu cơm tối đợi tôi về.
Ba năm tình cảm, tôi tự nhủ rằng về sau cùng lắm thì tôi lo việc bên ngoài, anh ta lo việc nhà.
Nhưng gần đây, trong một tháng qua, anh ta càng trở nên tồi tệ hơn, chẳng làm gì cả, chỉ nằm nhà chơi game. Tôi đi làm về mệt muốn c.h.ế.t còn phải dọn đống rác trong phòng.
“Ngô Vĩnh, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc.” Tôi không kìm được mà hạ giọng xuống.
Anh ta vẫn chú ý vào trò chơi: “Đợi anh chơi xong trận này đã, sắp thắng rồi, đánh đến tháp chính rồi đây.”
Tôi giật lấy điện thoại của anh ta, cuối cùng lý trí giúp tôi kiềm chế chỉ lật úp điện thoại lại, không ném vỡ.
Vì ném vỡ có khi còn phải mua cái mới cho anh ta.
Anh ta đột ngột hét lớn vào mặt tôi: “Cô làm gì vậy? Có phát điên không hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nghich-canh-hoa-ra-la-phuc/chuong-1.html.]
Tôi chợt thấy nghẹn ngào, mắt đỏ hoe.
Trước đây anh ta không như thế này, đến một câu nặng lời cũng chẳng nỡ nói với tôi.
Ngô Vĩnh có lẽ cũng nhận ra mình đã sai, đứng dậy, ôm vai tôi.
“Em đừng khóc, anh sai rồi. Em vẫn chưa ăn gì phải không? Để anh đi nấu mì cho em.”
“Ngày mai mới có kết quả bên nhân sự, hôm nay anh thả lỏng lần cuối, nếu em thấy phiền thì anh sẽ không chơi nữa.”
Mỗi lần anh ta đều nhanh chóng nhận lỗi, nên tôi lại mềm lòng.
Nghĩ đến những gì anh ta đã từng đối xử tốt với tôi.
“Tốt, nhưng nếu lần này anh vẫn không tìm được việc thì sao? Lại tiếp tục chơi game nữa à?”
“Nếu lần này không thành công, anh sẽ đi giao hàng, bưng cơm hộp, nhất định không rảnh rỗi nữa.”
“Thật ra suốt một năm qua, anh cũng rất khổ sở.”
“Cứ tiêu tiền của em, anh thấy áy náy lắm, anh nên gánh vác trách nhiệm.”
Tôi thầm nghĩ trong lòng, cuối cùng lại quyết định tin anh ta thêm một lần.
Ngày hôm sau, Ngô Vĩnh thật sự nhận được điện thoại từ nhân sự và đi làm.
2
Đến ngày thứ ba đi làm thì công ty tôi bắt đầu cắt giảm nhân sự, không may tôi có tên trong danh sách bị cho nghỉ.
Trên đường về, tôi nhìn thấy một bóng dáng rất giống Ngô Vĩnh.
Vào giờ này lẽ ra anh ta phải ở chỗ làm.
Tôi bước đến gần, quả nhiên là Ngô Vĩnh: “Sao anh lại ở đây? Không phải giờ này anh đang làm việc sao?”
Ánh mắt Ngô Vĩnh né tránh: “Hôm nay sao em tan làm sớm vậy?”
Rồi anh ta lại quay về chăm chú nhìn bảng kết quả xổ số, mắt dán vào những con số cho đến khi số cuối cùng được công bố.
Anh ta mừng rỡ như điên, tôi liếc nhìn tờ vé số trong tay anh ta, hóa ra là anh ta trúng thưởng, có lẽ là mười triệu.