Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NGHE LỜI NÀNG CHẮC CHẮN KHÔNG SAI - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-06-07 09:59:25
Lượt xem: 4,933

10

 

Cũng có thể gả cho Khang vương, làm trắc phi vài năm, sau đó là hoàng phi. Có lẽ giống như Hoàng hậu, nuôi dưỡng vài người con, chịu đựng nhiều năm rồi một đòn chí mạng, làm Hoàng hậu. Chịu đựng thêm nhiều năm nữa, có lẽ lại làm Thái hậu.

 

Khi ta bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem có nên gả cho Khang vương hay không, ngược lại lại càng hoang mang.

 

Thư Linh không hiểu nỗi ưu phiền của ta, vẫn đang lên kế hoạch ngày nào sẽ đi xem công tử nào.

 

Ta buồn đến nỗi không nói nên lời, Thư Linh buộc phải im lặng ít nói, không nói thì đều kìm nén trong lòng, tâm sự dày đặc, phiêu diêu tự tại.

 

[Tiểu thư thật sự rất buồn lòng, trước đây ba ngày làm một bài thơ, KPI tháng này còn chưa hoàn thành bài nào.]

 

[Đã lâu không khen tiểu thư rồi, có chút không quen.]

 

[Trời ạ, đây là thế đạo gì, tiểu thư nhà chúng ta là cành vàng lá ngọc, diện mạo xinh đẹp như tiên tử, tính tình dịu dàng lại thông minh... Thế mà còn lo gả chồng sao? Một khuôn mặt xinh đẹp buồn đến nỗi tái mét.]

 

[Gió thổi thế này, bản thảo của tiểu thư đều bị thổi bay mất. Ta nhặt nhặt nhặt, thu dọn hết lại, biết đâu sau này có cơ hội cho Thuần An cư sĩ xem.]

 

Lại là Thuần An cư sĩ.

 

Ta từ trong tâm sự của Thư Linh mà biết được người xa lạ này.

 

Nàng đã hơn năm mươi tuổi, tinh thần minh mẫn, khí độ phi phàm, tài năng hơn người.

 

Thư Linh nói Thuần An cư sĩ nổi tiếng khắp thiên hạ, lưu danh muôn đời nhưng ta lại chưa từng nghe đến cái tên này.

 

Tuy nhiên, ta có thể nghe được tâm sự của Thư Linh, Thư Linh có kỳ ngộ cũng là chuyện bình thường. Nhìn Thư Linh ăn cơm ngủ nghỉ đều bình thường, không giống như bị mắc chứng cuồng loạn, ta không để ý, coi như nghe chuyện vậy.

 

Thuần An cư sĩ quả thực là một người kỳ diệu.

 

Nửa đầu cuộc đời của bà ấy là một màn sương mù, đến tuổi gần đất xa trời thì đột nhiên nổi danh, dốc hết tâm huyết biên soạn một loạt tập thơ, khiến cho nhiều bài thơ xuất sắc của các nữ tác giả vô danh được lưu truyền, để lại một nét đậm đà trong lịch sử văn học.

 

Ta vô cùng ngưỡng mộ.

 

Thư Linh coi như bảo bối mà tập hợp các bản thảo của ta thành một cuốn sách, cắn ngón tay đặt tên cho cuốn sách.

 

Ta hỏi: "Đây đều là bản nháp, ngươi vất vả như vậy làm gì?"

 

Thư Linh giơ giấy tuyên chỉ run rẩy: "Tiểu thư viết đều hay."

 

[Tiểu thư, bây giờ người phát đạt rồi, chỉ để lại một mình ta ở trong thôn vẽ bùa. Đây đều là tùy tay viết ra mà đã là thần tích, ta còn muốn trộm ra ngoài bán lấy tiền, còn cảm thấy không tốt sao?]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nghe-loi-nang-chac-chan-khong-sai/chuong-12.html.]

Nghĩ đến nét chữ của Thư Linh, ta thở dài nói: "Luyện cũng không ít, mắng cũng đã mắng, sao chữ của ngươi chẳng thấy tiến bộ gì vậy?"

 

Thư Linh lẩm bẩm: "Viết những chữ này phiền phức quá."

 

Thư Linh học gì cũng nhanh, chỉ riêng luyện chữ là không tốt, viết méo mó còn thiếu nét.

 

Một năm nọ vào mùa đông tuyết rơi dày, ta dẫn nàng ra khỏi nhà ngắm hoa mai, tranh tuyết ngắm mai vẽ một mạch mà thành.

 

Ta mời nàng ấy cũng thêm một cành mai đỏ, để lại một hàng chữ, nàng từ chối mãi không được mới chấp nhận hạ bút.

 

Về nhà, ca ca tưởng tay ta bị cóng nên mới vẽ thêm vài nét, cười ta nửa năm. 

 

Chính ta thấy cũng muốn cười nhưng vẫn nhịn không bán đứng Thư Linh.

 

Nhớ lại chuyện này, ta cười nói: "Lần này không thể để ca ca nhìn thấy nữa."

 

Thư Linh đỏ mặt muốn đánh ta, ta cười xách váy chạy ra khỏi cửa, bước vào tuyết trắng xóa.

 

"Lại tuyết rơi rồi, đi, chúng ta lại đến núi Mai."

 

Lần này đi lại không khéo, gặp Khang vương mặc thường phục ra ngoài du ngoạn.

 

Ta làm một bài thơ, Khang vương vỗ tay cười nói: "Phụ hoàng nói hôm nay tuyết rơi lớn, bảo bổn vương ra ngoài xem một chút, quả nhiên có kỳ ngộ. Tài thơ ca của Tạ tiểu thư đúng là không phải tin đồn, chữ cũng có phong cốt của Tạ đại nhân. Bổn vương cũng làm một bài, luôn cảm thấy kém chút gì đó. Bài thơ này dâng lên cho phụ hoàng xem, phụ hoàng chắc chắn cũng sẽ khen."

 

Ta liếc nhìn bài thơ của hắn, rồi lại dời mắt đi.

 

Khang vương đầy mong đợi nhìn ta nhưng ta thực sự không khen nổi.

 

Thư Linh trong lòng cười khanh khách: [Ha ha ha, hoa mai một hai cành, ba cành bốn năm cành. Ta ở nhà họ Tạ bị các thiếu gia tiểu thư khoe khoang nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có một ngày có thể tự tin nói rằng ta cũng có thể làm được!]

 

Ta lặng lẽ nhìn mực khô, cuộn giấy tuyên lại đưa cho Thư Linh cất.

 

"Điện hạ quá khen, chút tài mọn của thần nữ khó thể hiện ở nơi thanh nhã, khó mà lọt vào mắt bệ hạ."

 

Khang vương lại mời ta đến đình giữa sườn núi ngồi một lát, nói rằng Vương phi đang nghỉ ngơi trong đình, chúng ta cũng nên làm quen.

 

Ta mỉm cười nói: "Vương phi mệt mỏi, hôm nay thần nữ không quấy rầy nữa."

 

Trên đường về phủ, Thư Linh hỏi: "Tiểu thư đã nghĩ kỹ không gả cho Khang vương rồi à?"

 

Đúng vậy, ta quyết định không gả cho Khang vương.

 

Loading...