Nghe Lén Tiếng Lòng Của Sếp - Chương 7: Nghe lén tiếng lòng của sếp - 7
Cập nhật lúc: 2024-10-03 07:53:09
Lượt xem: 88
May thay có trưởng phòng hành chính tới đúng lúc.
Tôi vừa định chuồn, thì bị Tạ Dữ gọi lại:
"Vừa đúng lúc, Lâm An An, cô đi thông báo đi, lát nữa chúng ta có cuộc họp."
Trong lòng anh ta rõ ràng đang nghĩ: 'Còn muốn chạy? Có tâm mà không có gan.'
Chưa kịp gửi thông báo thì nhóm chat công ty đã rộn ràng chuyện bát quái. Trương Nguyên gửi cho tôi cả chục tin nhắn hỏi có biết dấu răng trên mặt sếp là do "mèo hoang" nào cắn không. Mèo hoang ư? Tôi suýt làm rơi điện thoại, cười khổ đáp lại: [Không rõ, chắc là sự cố ngoài ý muốn thôi.]
Trương Nguyên tiếp lời: [Không đời nào, sếp chúng ta lạnh lùng thế mà! Chắc người phụ nữ kia phải rất cuồng dã mới hái được đóa hoa băng giá đó.]
Tôi nhớ lại mình tối qua, dù không hái được Tạ Dữ nhưng đúng là rất cuồng dã.
Trương Nguyên lại gửi thêm: [Cậu có thấy vẻ mặt của Lâm Trữ ở phòng marketing hôm nay không? Cô ta lúc nào cũng nghĩ sếp thích mình, ngày nào cũng nhìn người ta bằng hai lỗ mũi, ai ngờ sếp đã có 'biến' rồi, haha!]
Không biết có phải tôi tưởng tượng không nhưng dường như mỗi lần Tạ Dữ ra khỏi văn phòng, anh nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Khi đến gần, tôi nghe rõ tiếng anh trêu chọc trong đầu: 'Mèo hoang nhỏ...'
Tôi suýt làm đổ cả ly nước. Cố tỏ ra bình tĩnh nhưng tim đã nhảy ra khỏi ngực. Sao Tạ Dữ biết được? Không lẽ anh đọc được suy nghĩ của tôi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nghe-len-tieng-long-cua-sep/chuong-7-nghe-len-tieng-long-cua-sep-7.html.]
Mặt anh vẫn lạnh lùng, chỉ nói về cuộc họp sắp tới một cách bình thường. Đứng quá xa, tôi không nghe được anh nghĩ gì nữa. Tôi thở phào nhưng rồi phát hiện anh lén nhìn khóa quần khi trưởng phòng marketing đang phát biểu. Không phải chứ, Tạ Dữ có thể đọc được suy nghĩ thật sao?
Nếu thế, chẳng khác nào tôi đang "trần truồng" mỗi ngày đi làm, những lời tôi lẩm bẩm trong đầu cũng bị nghe thấy hết. Tạ Dữ liếc tôi, vẻ ngạc nhiên. Dù đứng cách xa, tôi vẫn nghe thấy anh nghĩ: 'Lâm An An cũng đọc tâm sao?'
Tôi sững sờ. Liệu từ chức bây giờ có còn kịp không?
'Không kịp nữa đâu', Tạ Dữ âm thầm đáp, lạnh lùng. 'Vì tôi là đồ tư bản đáng ghét.'
Trong cuộc họp, tôi ngồi không yên, trong khi Tạ Dữ nghiêm túc nói về xu hướng thị trường và kế hoạch phát triển. Tôi cố gắng kiềm chế suy nghĩ nhưng càng cố càng không thể kiểm soát.
Hàng lông mày Tạ Dữ dần nhíu lại, rõ ràng anh đang đấu tranh để tiêu hóa vô số suy nghĩ hỗn loạn của tôi.
'Bình tĩnh một chút.'
Tôi cũng muốn bình tĩnh nhưng tâm trí cứ như đang thả phanh. Thậm chí những dòng bình luận tôi từng để lại dưới bài viết của một anh chàng đẹp trai trên Weibo cũng lần lượt hiện ra: ‘Cơ bụng của Tạ Dữ... cái quái gì vậy?’
Tạ Dữ im lặng hồi lâu rồi nghĩ: 'Lâm An An, có vẻ tôi còn chưa hiểu hết về cô rồi.'