Ngày xuân tiêu tán - Chương 8 - 9
Cập nhật lúc: 2024-05-16 20:41:46
Lượt xem: 3,279
8.
Tiêu Dật Hiên không ngờ ta lại xoay chuyển cảm xúc nhanh đến thế nên sửng sốt hồi lâu.
Môi hắn khẽ nhếch lên, đến ôm ta vào lòng.
"Ta thấy lạ, chẳng hiểu tại sao nàng lại cố tình gây chuyện với ta hôm qua, hóa ra vì nàng tưởng ta yêu Ý Nhi. Xem ra nàng hiểu lầm ta rồi."
Ta hờn dỗi khẽ hừ một tiếng, rồi nhẹ nhàng gỡ khỏi vòng tay của hắn.
"Hôm qua, lúc đợi chàng ở trong phòng, ta có nghe thấy tỳ nữ tên Bích Xuân buôn chuyện ngoài cửa, nói chàng vốn để ý đến tỷ tỷ. Cưới ta chỉ để gi//ết thời gian mà thôi."
Tiêu Dật Hiên đột nhiên cứng người.
Kiếp trước, khi Vinh Uyển đi cứu ta thì kẻ đi báo tin chính là tiểu tỳ nữ tên Bích Xuân này.
Ả không chỉ là tỳ nữ mà còn là bạn giường của Tiêu Dật Hiên. Ả học rất nhiều trò lạ, hầu hạ Tiêu Dật Hiên rất chu đáo nên được hắn thường xuyên triệu kiến nhất.
Vì thế, Bích Xuân không thể nào không biết những lời đồn đại đó.
"À, đúng rồi." Ta giả vờ như mình hờ hững thốt lên: "Ả ta còn nói, ta và tỷ tỷ khắc nhau. Nếu muốn tỷ tỷ khỏe mạnh, ta phải đau ốm liên miên. Cho nên, chàng cưới ta về chính là vì muốn hành hạ ta."
Tiêu Dật Hiên túm c.h.ặ.t t.a.y vịn, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, lạnh lùng nói:
"Con tiện nhân, dám sau lưng nói bậy bạ như vậy, xem ta xử lý nó thế nào!"
"Những lời ả ta nói tất nhiên không đúng rồi. Ta cưới nàng chỉ vì yêu nàng mà thôi. Ta coi nàng còn trọng hơn cả mạng sống của chính mình!"
Đúng vậy, ta liên quan đến sự an nguy của tỷ tỷ nên suy cho cùng, mạng của ta đối với hắn quan trọng hơn cả mạng của chính hắn.
Ta thoáng tỏ ra kinh ngạc.
"Hóa ra là ta hiểu lầm chàng rồi! Có lẽ Bích Xuân đã đem lòng yêu chàng lâu rồi nên sợ ta đến đoạt mất sự sủng ái, vì thế mới bịa đặt ra những lời vô căn cứ để phá chúng ta."
"Nếu vậy, nàng định xử lý Bích Xuân như thế nào?"
Tiêu Dật Hiên nhớ đến mấy trò lạ của Bích Xuân nên có chút do dự.
"Hay là giao cho ta đi, chàng không nỡ sao?"
Hắn cười gượng: "Làm sao có thể không nỡ chứ, nàng cứ tự nhiên xử lý."
Trong lòng ta cười lạnh, đừng quá luyến tiếc, rồi sẽ có ngày Bích Xuân lại trở về chốn phòng the của ngươi thôi.
9.
Tiếng nói của Hoàng công công, đại thái giám bên cạnh hoàng đế vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa ta và Tiêu Dật Hiên:
"Hoàng thượng quan tâm đến những vết thương trên lưng của Tiêu tướng quân, đặc biệt sai nô tài mang đến loại thuốc trị thương tốt nhất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ngay-xuan-tieu-tan/chuong-8-9.html.]
Ta nhẹ nhàng vuốt ve những vết thương của Tiêu Dật Hiên: "Hôm qua, là lỗi tại ta nên chàng mới bị thương. Nhanh cởi áo ra, để ta đắp thuốc cho chàng."
Không đợi hắn từ chối, ta ra lệnh cho mấy đứa tỳ nữ bắt đầu cởi hết quần áo trên người Tiêu Dật Hiên, từng món một.
Bỏ ngoài tai tiếng phản đối của hắn, ta xoa thuốc vào những vết thương của hắn.
Tiêu Dật Hiên thét lên một tiếng "Á", rồi đứng phắt dậy, trán đổ đầy mồ hôi.
"Chuyện gì vậy? Có phải vết thương đau không?"
Tiêu Dật Hiên chỉ vào chỗ bôi thuốc: "Đây là thuốc gì vậy? Bôi lên vết thương thấy đau đớn như kim châm vậy."
Mắt ta sáng rực: "Đây là thuốc do hoàng đế đích thân ban tặng. Thuốc trị thương cực phẩm chỉ có vậy thôi. Nhanh để ta bôi thêm một chút cho chàng để chàng chóng khỏi."
Không đợi hắn từ chối, ta đã cho người đè chặt hắn xuống giường.
Hắn liên tục vùng vẫy nhưng ta tỷ tay bảo Vinh Uyển lại gần, tát cho hắn một cái thật mạnh.
"Chàng đừng cựa quậy nữa, nếu không vết thương sẽ nặng hơn đó."
Hơn nửa lọ thuốc đã được ta bôi lên người hắn.
Sợ thuốc không thấm, ta còn dùng sức miết mạnh mấy lần lên vết thương.
Cuối cùng, Tiêu Dật Hiên đau đến nỗi tái mét mặt mày.
Nhưng hắn vẫn miễn cưỡng khen: "Thuốc do hoàng thượng ban đúng là rất tốt thật, vết thương nóng ran lên rồi, hẳn là đang lành lại đây."
Quả thật là thuốc do hoàng đế ban, nhưng ta đã nhờ Cảnh Duệ tra vào đó vài thứ.
Không chỉ khiến vết thương không lành mà còn khiến nó ngày càng nghiêm trọng.
Thậm chí, có thể phải cắt bỏ chân tay để bảo toàn tính mạng
Ta nóng lòng muốn nhìn thấy ngày Tiêu Dật Hiên sống không bằng ch//ết.
"Nhất định rồi. Hoàng thượng thương chàng, cũng như ta thương tỷ tỷ. Hôm qua còn nằm mơ thấy tỷ tỷ ốm đau, nằm mãi mà không ngủ được..."
"Tỷ tỷ ở tận nước Dạ Tần xa xôi, cứ nghĩ đến chuyện này là ta lại không sao ngủ yên được. Nếu có thể, ta nguyện thay tỷ ấy đi hòa thân. Nhưng không biết thế nào, tỷ tỷ lại thích Dạ Tần Vương mất rồi."
Nghe ta nhắc đến tỷ tỷ, Tiêu Dật Hiên lập tức ngồi thẳng dậy, không còn thấy đau lưng nữa.
"Nàng mơ thấy Ý Nhi như thế nào?"
Tình tiết trong vở diễn đã đến hồi cao trào rồi, nếu nữ chính không chịu ra sân khấu thì vở kịch cũng sẽ kém hấp dẫn đi nhiều.
Thấy cũng nói gần nói xa khá lâu rồi, ta bèn dùng khăn mùi xoa xoa, giả vờ lau những giọt nước mắt không có thật rồi từ từ lên tiếng:
"Hoàng thượng đã đồng ý cho tỷ tỷ quay về dưỡng bệnh, nhưng ta không tin ai ngoài chàng, hay là chàng đến Dạ Tần đích thân đón tỷ ấy về đi? Chàng thấy thế nào?"