Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngày Gặp Lại Anh - 14

Cập nhật lúc: 2024-11-05 12:19:09
Lượt xem: 22

 

 

Dương Lâm lặng nhìn những thứ đó, hắn dán mắt vào đọc những dòng thư của cậu:

 

" Có thể...khi anh đang đọc bức thư này, em đã không còn ở bên anh nữa. Nhưng... những điều mà em viết cho anh là sự thật, xin anh đừng nghĩ em cố ý để tỏ ra em cao thượng hay là tốt bụng. Bức thư này...là lời xin lỗi của em với anh...

 

Anh còn nhớ ngày đầu chúng ta gặp nhau không? Đó là vào một ngày nắng ấm. Anh đã giúp em khỏi bọn Truy Giao, rồi anh làm quen với em. Đó cũng là ngày hạnh phúc nhất của em anh biết không? Ngày mà chúng ta gặp nhau, đúng ra nên nói, đó là một ngày sai lầm, sai lầm cho cả hai chúng ta...

 

GIá như hồi đó em chưa từng gặp anh, không cùng anh đi qua gian khổ thì bây giờ không có như vậy. Anh biết không? Tử Hà đã nói với em rằng em sai rồi, đáng lẽ không nên chờ, không nên nhớ, càng không nên yêu. Anh ấy nói em rất ngốc, có đúng vậy không anh?

 

Anh à. Người muốn bắt đầu mối quan hệ này trước là anh. Người nói thích em, yêu em trước là anh. Lúc mới đầu anh luôn săn sóc em từng li từng tí, thấy em đi ngủ muộn là dằn dỗi. Chắc vì đó là lúc mới đầu nhỉ? Anh cũng là người muốn em nói câu "Em yêu anh". Anh nói 'anh yêu em' nhiều, nhưng em không biết lần nào là thật, lần nào là giả. Riêng em lần nào cũng là thật. Mỗi lần em nói thế, em lại càng yêu anh. Chỉ là, từ khi em có bệnh và Tiểu Tam xuất hiện, hình như anh đã không còn yêu em nữa. Mỗi lần nhắn tin cho anh, chắc phải cả ngày sau anh mới rep qua loa. Muốn gọi điện cho anh, thì anh bảo để sau. Thật sự càng ngày em càng lún sâu mất rồi. Nếu anh muốn chia tay, hãy thẳng thắn thật lòng, em buồn thì buồn thật, chắc chắn em sẽ buồn lắm. Nhưng em cũng sẽ vui vì anh đã nói thật lòng. Tình yêu không phải là chuyện của một người mà, phải không anh?Thực ra, em vẫn muốn nghe anh nói, dù chỉ là nói dối, rằng "anh yêu em"

 

Nhưng em đã không còn được nghe câu nói ấy nữa... Cứ mỗi buổi sáng, được tự tay chuẩn bị đồ ăn cho anh, em thật sự rất vui vì em biết rằng lúc ấy anh vẫn còn yêu em nhưng... càng về sau, anh càng lạnh nhạt, anh không còn ở cùng em như lúc trước nữa... Nhiều lúc anh hỏi em ổn không, em nói ổn nhưng em đau lắm, rất đau...

 

Mấy ngày sau đó, ngày nào anh cũng đi biền biệt...

 

Anh đi rồi, căn nhà đó liền trở nên trống rỗng. Anh đi rồi, con phố tấp nập ta thường đi liền trở nên lạnh lẽo. Anh đi rồi, dòng người náo nhiệt em cũng chẳng nghe rõ một chữ. Anh đi rồi, trong mắt em liền tràn ngập cả nước mắt, chẳng muốn gặp ai cả. Anh đi rồi, em phải làm sao đây ? Em nhớ anh... Nhiều lắm, bao giờ cũng vậy.

 

Đã từng có người bảo em, nếu em và anh có duyên sẽ lại gặp lại.Thật mong điều đó là sự thật .Em muốn được ôm chặt lấy anh.Cùng anh cùng anh nắm tay đến già đi nhưng những mong đợi không thể nào có trong đời được...

 

Sau cái hôm anh đến thăm em ở bệnh viện lần đầu và cũng là lần cuối, Tiểu Tam cũng đến ngay sau anh, bảo rồi một ngày nào đó em cũng sẽ quên anh thôi, cô ấy bảo thời gian tàn nhẫn lắm, bảo em đừng vì anh mà khóc, mà yêu, mà nhớ nữa. Chỉ là, bởi vì thời gian quá tàn nhẫn nên mới không chấp nhận để em quên mất anh, quên mất tình yêu, cũng quên mất mọi kỷ niệm. Lúc đầu anh tổn thương em một chút, em tự mình xoa dịu rồi coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Rồi cứ thế anh cứ hết lần này đến lần khác chà đạp lên vết thương đó mà chẳng hỏi em xem có đau không. Nhưng đáng trách là cho dù anh có tổn thương em thế nào em vẫn chẳng thể buông bỏ được anh.

 

Chúng ta nói rất nhiều lần câu 'Tạm biệt!', chỉ là chưa từng ngờ 'Tạm biệt' lần ấy lại chính là 'Vĩnh biệt' của mãi sau này...Em đã từng rất muốn hỏi anh, có thể nói hẹn gặp lại thay tạm biệt được không? Tại sao lúc đó anh không nói "hẹn gặp lại" mà là "tạm biệt"? Là vì muốn em và anh hoàn toàn không còn liên hệ trong thế giới của nhau nữa sao? "Tạm biệt" đó, thật tàn nhẫn.

 

Đời người mờ mịt, không hối tiếc sẽ chẳng bao giờ thức tỉnh. Mãi chấp nhận với vai diễn là một kẻ ngu ngốc, em lại vô tình đánh mất mình, em sai rồi phải không? Bởi vì em từng hi vọng anh sẽ từng tiếc nuối rồi quay đầu lại nhìn em ở đằng sau, cho dù chỉ là vô tình quay lại cũng được, chỉ cần là nhìn thấy em, thấy em vẫn đang đợi anh ở phía sau, em cũng mãn nguyện rồi nhưng giờ em đã không còn cơ hội để ngắm nhìn ánh nhìn ấy nữa, ngoảnh đầu nhìn lại quá khứ, em tự cười khờ với bản thân mình "thật ngốc đã không cố gắng ngay từ lúc bắt đầu để giờ hiện tại ngoảnh lại đã phải hối hận".Nhận ra mọi chuyện đã quá muộn nhưng cũng để cho ta thức tỉnh được sự khát vọng cháy bỏng trong tim ta , hối tiếc sẽ là bài học cho đường đời của ta để sau này khi nhìn lại ta sẽ cố gắng mục tiếp phía trước. Khi em buồn và tuyệt vọng nhất, anh không ở bên tôi. Lúc đó em đã biết mình đã không còn gì để mất nữa rồi...

 

Em vẫn luôn đánh cược, cược rằng anh vẫn yêu em, vẫn nhớ đến em, anh sẽ tìm đến em, anh sẽ không rời xa em. Cuối cùng, em thua rồi. Đáng tiếc kiếp này anh và em vô tình gặp nhau và tạo ra đoạn duyên đẹp nhưng đúng là có duyên nhưng chẳng có phận. Nếu có kiếp sau người em luôn muốn gặp là anh, em ở phương xa nên anh nhớ giữ gìn sức khỏe. Và anh cũng cần hạnh phúc nữa, anh cần hạnh phúc, cho cả Tiểu Tam lẫn anh, hoặc những người khác. Nếu anh có yêu nhiều người, anh cũng đừng làm người đó khóc anh nhé, đừng để họ giống như em, mà nếu có, anh hãy đảm bảo rằng đó là giọt nước mắt hạnh phúc anh nhé!

 

Em xin lỗi vì đã không ở bên anh được nữa. Xin lỗi vì đã không hiểu được anh. Xin lỗi vì không sống được đến lúc anh tìm ra chân ái thật sự của mình. Xin lỗi anh... Em đã kí vào đơn chuyển nhượng rồi... Đây là điều tốt nhất cuối cùng em có thể làm cho anh.

 

Vĩnh biệt anh, chàng trai em thương ngày ấy."

 

Minh Nguyên triệt bút. Không biết bức thư đã ngấm nước từ lúc nào. Kèm theo là tiếng rên rỉ, tiếng nấc của Dương Lâm

 

" Xin lỗi em...xin lỗi em...Minh Nguyên."

 

Cạch

 

" Dương Lâm? Có chuyện gì...?"

 

Tiểu Tam nói chưa kịp dứt, ả đã vội chạy lại giật tờ giấy chuyển nhượng tài sản trên tay Dương Lâm. Ả xem qua rồi cười nham hiểm.

 

" Em... làm gì vậy?" Dương Lâm nhìn ả

 

" Tôi chỉ đang xem tài sản của tôi đã được chuyển chưa."

 

" Em nói vậy là sao?"

 

" Ồ? Đã được rồi hả em?"

 

Ngay phía sau Tiểu Tam, một anh chàng bước vào.

 

" Tiểu Tam, sao Truy Giao lại ở đây?"

 

" Hắn ta ngu thật, nhìn vậy mà không hiểu."

 

" Ừ, công nhận ngu thật!" Tiểu Tam và gã đó cười cợt Dương Lâm. Hắn ngơ ra một lúc, rồi mới hiểu ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ngay-gap-lai-anh/14.html.]

" Cô.. cô...!"

 

" Anh thôi cái điệu bộ đó hộ tôi đi! Giờ tôi đã có giấy chuyển nhượng tại sản rồi, cùng với giấy chuyển giao chức vụ trong công ty, tôi đều có hết. Bây giờ mời anh thu dọn và cút đi."

 

" Cái gì? Tôi còn chưa kí một giấy tờ nào cho cô, mà sao cô đã..."

 

Tiểu Tam rút ra một tờ giấy có chữ kí và con dấu của Dương Lâm. Trong đó toàn bộ cổ phần cùng chức vụ đều đã được chuyển qua cho ả.

 

" Sao...? Sao lại?"

 

" Không nói nhiều, giờ mời anh ra khỏi đây!"

 

" Tôi nghĩ là mấy người nên ra khỏi đây mới đúng." Giọng Ma giám đốc từ phía sau, đi theo cô là những người khoác lên mình bộ đồ cảnh sát.

 

" Cô là Trương Tiểu Tam? Mời cô đi theo chúng tôi!" Một người nói

 

" Ơ? Nh...nhưng sao lại?"

 

" Chúng tôi nghi ngờ cô lừa đảo hôn nhân và lừa đảo chiếm đợt tài sản. Trước mắt, cô không có quyền kháng cự, xin cô đi theo chúng tôi. Cô có quyền gọi luật sư!"

 

Trương Tiểu Tam và Truy Giao căm phẫn ngoan ngoãn đi theo. Ma giám đốc liếc xéo ả rồi nhìn đến Dương Lâm.

 

" Cảm ơn cô."

 

" Người anh nên cảm ơn không phải tôi, mà là Minh Nguyên. Hừ, tôi thật tức thay anh ấy vì vớ phai một thằng khốn nạn mạt kiếp như anh."

 

" Tôi..."

 

" Tiện thể tôi xin nói luôn, từ nay công ty mà anh đang quản lí sẽ chuyển giao cho một người khác. Tôi đã báo cáo chuyện của anh lên tổng chủ tịch và ông ấy quyết định giáng chức anh xuống thành lao công vì những gì mà anh đã làm. "

 

Dương Lâm im lặng, cúi đầu không dám nhìn lên.

 

- Một thời gian sau -

 

" Này, Dương Lâm. Tôi về trước, tí về nhớ kiểm tra lại mọi thứ nhớ chưa!"

 

Mập

" Ừ, tôi biết rồi, cậu đi về trước đi!"

 

Dương Lâm ướt đẫm mồ hôi nói với Ma giám đốc, hắn chà cây chổi xuống sàn lau những vết bản cả ngày hôm nay, mất một lúc lâu mới xong. Hắn kiểm tra kĩ cửa nẻo rồi lập tức chạy về.

 

Vì về muộn, lại sợ bị bà xã ở nhà chờ lâu giận nên hắn ghé tiệm mua mấy quả táo đỏ, tươi ngon cùng với một bó hoa rồi mới đi về. Vừa đi vừa thầm nghĩ với mấy quả táo ngon thế này, bà xã sẽ thích lắm.

 

Cạch

 

Tiếng mở cửa của hắn là thứ duy nhất vang lên trong căn nhà cũ mà hắn và cậu từng ở nhưng giờ chỉ có mình hắn. Dương Lâm đi vào bếp, rửa sạch những quả táo vừa mua, hắn vừa gọi:

 

" Bà xã ơi! Anh về ăn cơm rồi này có cơm chưa? Chúng ta cùng ăn thôi! Anh còn mua táo nữa này!"

 

"..."

 

Đáp lại chỉ là một mảng im lặng.

 

5 phút sau đó, hắn đặt đĩa táo và bó hoa cúc trắng lên bàn thờ, trên đó có ảnh của một nam nhân anh tuấn. Hắn hướng ánh mắt dịu dàng về phía y, nước mắt theo tự nhiên chảy ra, vang lên những thanh âm đầy yêu thương:

 

" Anh lại nhớ em rồi, anh nhớ em lắm. Em về với anh đi! Ở thế giới bên kia mãi không vui đâu, Minh Nguyên...!"

 

Mùa xuân năm ấy, em đã hứa sẽ ở bên tôi, vậy mà mùa đông năm nay, em lại bỏ tôi lên thiên đường mất rồi...

 

 

Loading...