Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NGẠO CỐT - END

Cập nhật lúc: 2024-10-22 15:51:50
Lượt xem: 308

Âm nhạc lại dừng.

Tôi áp mặt lại gần hơn, dừng lại ngay chóp mũi anh ấy, chỉ cần tiến thêm một bước nữa là có thể chạm vào môi anh ấy.

Trong mắt anh ấy lóe lên vẻ hoảng hốt, các ngón tay cầm mic dần siết chặt.

【Đội ép hôn đâu!!!】

【Hôn lên đi!】

【A a a chụp màn hình làm hình nền rồi!】

【Chị Ngạo nhà tôi khí thế này, Xích Thành hoàn toàn không đỡ nổi!】

【Tất cả hãy bình chọn cho Ngạo tỷ, sân khấu này xứng đáng!!!】

【Người phía trước không nói tôi đã hoàn toàn quên đây là hiện trường thi đấu rồi!】

Câu hát cuối cùng, anh ấy nhìn tôi hát: "Thời gian thoáng qua, giờ phút này hỏi em, em có đồng ý không?"

Ánh mắt nóng bỏng.

Vừa như đang hát lời bài hát, vừa như đang hỏi tôi.

Tôi mỉm cười nắm tay anh ấy cúi chào khán giả.

Diễn trò, một khúc hát kết thúc.

8

Tôi không nghi ngờ gì đã debut ở vị trí center.

Tôi không ngờ bài hát của mình lại bao trọn tuổi thơ và tuổi trẻ của biết bao người.

Sự xuất hiện của Xích Thành càng khiến kết quả bình chọn của tôi bỏ xa người đứng thứ hai.

Sau khi tôi kết thúc công việc, Mộng Mộng nói với tôi Ô Sơn lại đi nhảy dù rồi.

Tôi mỉm cười, nhắn tin cho anh ấy: 【Có gì không hài lòng, sao không trực tiếp nói với tôi.】

Anh ấy tủi thân trả lời: 【Tôi không thích Xích Thành.】

【Ừ.】

【Nhưng anh lại để anh ta hát lời tôi viết.】

【Ừ.】

【Đó là viết cho em!!!】

【Ừ.】

Anh ấy gọi điện thoại đến: "Bạch Ngạo, bao nhiêu năm rồi. Anh sợ, nhưng anh muốn hỏi, em có đồng ý không..."

"Ừ."

"???"

"Em có thứ muốn cho anh xem, đến nhà em đi."

9

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ngao-cot/end.html.]

Một chương trình đã khiến tôi thông suốt rất nhiều điều.

Điều Ô Sơn sợ hãi, chẳng phải cũng là điều tôi sợ hãi sao?

Tôi theo đuổi thành công trong sự nghiệp, nhưng tôi đã sớm coi anh ấy là tri kỷ.

Chỉ cần một giai điệu, anh ấy có thể hiểu được cảm xúc tôi muốn thể hiện.

Đây là sự biểu đạt thân mật hơn cả thể xác.

Tiếng gõ cửa lo lắng của Ô Sơn vang lên bên ngoài, "Bạch Ngạo."

Tôi dẫn anh ấy vào phòng làm việc mà chúng tôi đã cùng nhau phấn đấu.

Lúc này trên tường treo một bức thư pháp.

Anh ấy nhìn rõ rồi đồng tử co rụt lại, "Là lời bài hát _Phẫn Phẫn_!"

Đó là bài hát đầu tiên anh ấy và tôi viết sau khi gặp nhau lần đầu, ở trong quán cà phê mất năm tiếng đồng hồ, uống bốn cốc cà phê.

Đây là lời bài hát anh ấy viết trên giấy ăn.

Tôi vẫn luôn cất giữ bản thảo gốc.

Sau đó tìm người sao chép lại để lưu giữ, bây giờ tôi đã đóng khung nó lại.

Tôi nhìn Ô Sơn, "Em vẫn luôn muốn nói, cảm ơn anh."

Trong mắt anh ấy lóe lên vẻ thất vọng, "Chỉ là cảm ơn thôi sao? Anh hiểu rồi."

Tôi mỉm cười, "Còn nữa, anh có đồng ý viết nhạc cho em cả đời không?"

Anh ấy ngẩng phắt lên, nhìn vào mắt tôi, "Bạch Ngạo, em... Anh không biết ý em là gì, nhưng anh không nhịn được nữa rồi, anh thích em, vẫn luôn luôn thích em!

"Anh sợ sau khi tỏ tình thất bại thì chúng ta sẽ không còn là bạn, cũng không hợp tác nữa, nhưng anh không nhịn được nữa, anh nhìn thấy em và Xích Thành biểu diễn cùng nhau là anh không nhịn được nữa!

"Anh muốn ở bên em, với danh nghĩa người yêu."

Tôi nhẹ nhàng đáp: "Được."

Trong mắt anh ấy lóe lên vẻ mừng rỡ.

Anh ấy bế tôi lên bàn làm việc, chiếc bàn mà tôi đã từng viết vô số bài hát.

Tôi ngồi trên bàn có chút sững sờ, giây tiếp theo nụ hôn của anh ấy ập đến, môi lưỡi quấn quýt, hơi thở hỗn loạn.

Tôi đẩy anh ấy ra, thở hổn hển, "Em——em có cảm hứng rồi."

Anh ấy đẩy tôi ngã xuống bàn, trèo lên bàn, "Vậy thì ở đây, hát cho anh nghe."

Bài hát đêm đó, cứ thế hát đến khi trời sáng.

Lần đầu tiên tôi hát đến khàn cả giọng.

HOÀN TOÀN VĂN

 

 

 

 

 

Loading...