Ngầm hiểu - 11
Cập nhật lúc: 2024-06-15 21:17:49
Lượt xem: 1,967
ANH DÁM TÁI HÔN, EM THÀNH QUYE CŨNG KHÔNG BUÔNG THA CHO ANH (Đã full tại Monkeyd)
Năm thứ chín sau khi tôi qua đời, tất cả mọi người ai cũng khuyên Chu Chử nên tái hôn.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Trong giấc mơ Chu Chử hỏi tôi: "Niệm Niệm, nếu anh tái hôn, em có trách anh không?”
Tôi nhẹ nhàng nói: "Chu Chử, anh hãy cứ bước tiếp đi, đừng sống mãi trong quá khứ nữa.”
Bước ra khỏi giấc mơ, tôi bật khóc nức nở, dù không muốn vẫn miễn cưỡng quyết định đi đầu thai.
Nào ngờ Chu Chử xoay người lại nói với người khác: "Lâm Niệm báo mộng nói cho tôi biết, nếu tôi dám tái hôn, cô ấy có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho tôi!"
Những người khác: "......”
Cái gì thế này!
Đây chẳng khác nào là bôi đen nhân phẩm của tôi!
1
“May mà vết thương của con bé không quá nghiêm trọng.”
"Con bé sống sót được là do được mẹ che chở trong lòng, nếu không đoán chừng cũng..."
“Thật tội nghiệp mà, còn sắp sang năm mới rồi nữa chứ.”
“Hình như bên ngoài là ba con bé phải không? Nhìn thế nào cũng không thấy anh ta tỏ ra thương tâm chút nào.”
“Vợ chồng bây giờ là như vậy đấy, tình cảm sớm muộn cũng sẽ nguội lạnh rồi.”
Tôi tỉnh lại trong tiếng nói chuyện đứt quãng bên cạnh và đưa mắt nhìn bốn phía. Đây là ở trong phòng phẫu thuật, trên bàn phẫu thuật có một cô bé đang nằm đó, trên mặt đầy m..áu.
Lại gần một chút tôi mới thấy rõ ràng, đó là Tiểu Khả, con gái của tôi! Tiểu Khả nằm im lìm trên bàn phẫu thuật, hai mắt nhắm chặt.
“Tiểu Khả! Tiểu Khả! Tỉnh lại đi con!”
Tôi liên tục gọi tên con gái mình nhưng không một ai nghe thấy tôi nói hay đáp lại tôi hết. Tôi đưa tay chạm vào má con gái nhưng bàn tay lại xuyên qua thân thể nó. Tôi cúi đầu nhìn xuống thân thể của mình, thấy hai chân đang đang lơ lửng giữa không trung, trên người vẫn là chiếc váy trắng tôi mặc ra ngoài sáng nay.
Sau khi choáng váng mất một lúc, trí nhớ của tôi mới dần dần hồi phục lại. Tôi đưa con gái đến công ty gặp Chu Chử, sắp đến Tết nên công ty của anh bề bộn nhiều việc, anh còn thường xuyên quên ăn cơm. Tôi đã nấu bữa trưa và đưa con gái đến thăm anh.
Có lẽ là do tuyết rơi nên mặt đất rất trơn ướt. Sau đó, một vụ tai nạn xe hơi xảy ra. Cảnh tượng cuối cùng trong trí nhớ của tôi là chiếc xe kia vọt tới, theo bản năng, tôi ôm Tiểu Khả vào lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ngam-hieu/11.html.]
Tôi nhìn vào cơ thể trong suốt của mình, trong lòng hiểu rõ: Tôi đã c..hết rồi.
2
Ca phẫu thuật của Tiểu Khả điễn ra khá thuận lợi, lúc con bé được y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, tôi cũng đi theo bên cạnh.
Tôi nhìn thấy Chu Chử ở cửa. Bộ đồ trên người anh có chút ẩm ướt, như là bị dính tuyết. Thoạt nhìn anh rất suy sụp tinh thần, quầng mắt thâm đen nhưng vẫn thu xếp ổn thỏa cho con gái trong phòng bệnh.
Anh đặc biệt sắp xếp cho con bé vào ở trong phòng bệnh VIP. Mấy năm nay anh tập trung gây dựng sự nghiệp, công ty phát triển rất tốt, cuộc sống của chúng tôi cũng ngày càng cải thiện. Nhưng đột nhiên mọi thứ dừng lại.
Tôi đối với cái c..hết của mình, không thể nào không đau buồn, khổ sở được. Chỉ là sau khi c..hết tôi mới phát hiện ra rằng, ma quỷ thật sự tồn tại. Giờ đây tôi có thể tiếp tục lang thang như những linh hồn ngoài kia, cứ như cuộc sống của mình vẫn đang được tiếp tục. Nhưng đối với những người còn sống thì tôi đã ra đi mãi mãi.
Lúc Chu Chử đắp chăn cho con gái, đồng hồ trẻ em trên cổ tay con bé đột nhiên sáng lên. Chắc là do anh vô tình chạm vào.
Chu Chử nhìn thoáng qua, động tác trên tay lập tức dừng lại, ánh mắt trống rỗng vô hồn, anh có chút giật mình nhìn chằm chằm vào màn hình đồng hồ.
Yên tĩnh hồi lâu, anh hơi run rẩy nằm xuống bên giường, đầu vùi vào trong chăn nên tôi không nhìn rõ cảm xúc, nhưng bả vai run rẩy đã bán đứng anh.
Chu Chử đang khóc.
Tôi nhìn thân thể run rẩy mất khống chế của anh, muốn đi lên an ủi mà cố gắng thế nào cũng không thể chạm tới được.
Ánh mắt tôi tràn ngập chua xót, tựa hồ như có nước mắt thi nhau rơi xuống. Chẳng lẽ ma quỷ cũng có thể khóc được sao? Chu Chử, anh đừng đau buồn quá, em ở ngay bên cạnh anh mà.
Ngoài cửa sổ, vì gần đến Tết âm lịch nên pháo hoa nổ sáng góc trời, khắp nơi tràn ngập vui mừng. Trong phòng bệnh bóng tối bao phủ, chỉ có ánh sáng phát ra từ chiếc đồng hồ trẻ em, trên mặt màn hình ảnh là chụp gia đình ba người chúng tôi.
Đồng hồ của con gái bị vỡ trong vụ tai nạn ô tô và màn hình bị nứt. Một nhà ba người chúng tôi cũng bị chia lìa từ đây.
3
Trong tang lễ của tôi, Chu Chử dắt Tiểu Khả im lặng đứng một bên, rất nhiều người lui tới thăm hỏi chia buồn. Trên đầu Tiểu Khả vẫn còn quấn một vòng khăn tang, con bé được Chu Chử giữ bên người, ngơ ngác đứng ở đó, hẳn là con bé chưa hình dung ra được cái c..hết là gì.
Đi theo cha con hai người bọn họ vài ngày, tôi đại khái đã đoán ra được quy luật tồn tại của mình có liên quan đến bức ảnh gia đình ba người chúng tôi.
Tôi không thể rời khỏi tấm ảnh kia quá lâu. Có lẽ đến một ngày nào đó tấm ảnh sẽ bị cất đi, không còn ai nhớ đến nó nữa, tôi cũng sẽ không thể tiếp tục tồn tại như thế này được nữa.
Lúc đầu là bức ảnh trên đồng hồ trẻ em của Tiểu Khả, bây giờ là nhờ vào tấm ảnh trong túi áo vest của Chu Chử.
Trong đám tang, tôi cũng đã gặp lại ba mẹ mình. Họ đã khóc rất nhiều, đặc biệt là mẹ tôi, may mà có em trai tôi ở bên cạnh chăm sóc bà.
Tôi thầm nói với bố mẹ: “Ba mẹ giữ gìn sức khỏe nhé!”
Mẹ tôi nhìn thấy Chu Chử không khóc cũng không đau lòng, cứ như không có cảm xúc gì trước cái c..hết của tôi, liền hung hăng đánh anh vài cái. Mẹ tôi vẫn luôn không thích Chu Chử, cảm thấy tính cách anh quá lạnh nhạt.
Trở về nhà đã là buổi tối, Tiểu Khả hỏi Chu Chử: "Mẹ con đi đâu rồi?”