Ngã rẽ định mệnh - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-09-26 19:24:56
Lượt xem: 94
Lâm ngồi đó, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc khi nhìn thấy Quý. Anh chỉ im lặng, chờ đợi Quý lên tiếng trước. Quý hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu nói, giọng anh đầy sự hối hận. “Lâm, tôi biết mình đã sai. Tôi biết điều này nghe có vẻ vô lý, nhưng tôi cần anh giúp tôi. Tôi không muốn mất Vân và bé Na.”
Lâm nhìn Quý một lúc lâu, rồi từ từ lắc đầu. “Anh đã tự mình phá hủy mọi thứ, Quý. Không ai có thể giúp anh ngoài chính anh. Vân đã đưa ra quyết định, và tôi tôn trọng điều đó, không ai có thể quyết định thay cô ấy được. Anh cần phải chấp nhận sự thật.”
Quý cúi đầu, cảm thấy thất vọng và tuyệt vọng. “Tôi biết. Nhưng không lẽ không còn cơ hội nào cho tôi sao? Tôi đã sai, nhưng tôi thật sự yêu Vân và bé Na.”
Lâm nhìn thẳng vào mắt Quý, giọng nói của anh kiên quyết. “Có lẽ cậu đã hiểu sai định nghĩa của từ yêu, yêu chính là tôn trọng, là chung thủy, là một lòng một dạ, cậu nói cậu yêu cô ấy, thế sao cậu lại ngoại tình với Sương, sự thật không thể chối bỏ, đã làm thì phải chấp nhận hậu quả, từ 'yêu' của cậu không đủ để sửa chữa những gì cậu đã làm. Vân cần sự tôn trọng, và cô ấy cần một người đàn ông thực sự. Cậu đã đánh mất niềm tin của cô ấy, và điều đó không dễ gì lấy lại.”
Quý ngồi im, không biết phải nói gì thêm. Anh biết Lâm nói đúng, nhưng chấp nhận điều đó thật quá khó khăn. Cuộc gặp gỡ này chỉ làm anh cảm thấy sự tuyệt vọng ngày càng lớn hơn. Cuối cùng, Quý rời quán cà phê với tâm trạng nặng nề, cảm nhận rõ rằng mọi thứ đã thật sự kết thúc.
Về đến nhà, Quý không biết phải đối mặt với Vân và bé Na như thế nào. Anh ta chỉ có thể hy vọng rằng thời gian sẽ giúp anh tìm ra cách để vượt qua giai đoạn khó khăn này. Nhưng trong lòng, Quý biết rằng mình đã đánh mất thứ quan trọng nhất, anh cũng biết thứ đã mất thì khó có thể tìm lại được, nhưng biết đâu, có phép màu xảy ra thì sao? Vợ và con của anh sẽ quay về với anh. Nhưng hiện thực đã giáng cho Quý một đòn chí mạng, thứ anh mất sẽ không bao giờ tìm lại được nữa.
Tối hôm đó, khi Vân bước vào phòng của bé Na để chúc cô bé ngủ ngon, cô thấy con gái đang đọc sách. Vân ngồi xuống bên cạnh giường, nhẹ nhàng vuốt tóc con. “Con yêu, mẹ biết mọi thứ đang thay đổi, nhưng mẹ muốn con biết rằng mẹ luôn ở đây với con, và mẹ sẽ làm mọi thứ để con hạnh phúc. Con sẽ là cô bé hạnh phúc nhất thế giới.”
Bé Na mỉm cười, đôi mắt sáng ngời. “Con biết mẹ sẽ làm được mà. Con yêu mẹ, và con tin mẹ.”
Vân ôm chặt con gái, cảm nhận được tình yêu và sự ủng hộ của bé Na. Điều đó càng làm cô quyết tâm hơn trong việc bảo vệ con gái và xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn cho hai mẹ con.
Khi Vân về phòng, cô ngồi xuống bàn và bắt đầu viết nhật ký, như một cách để giải tỏa cảm xúc và ghi lại những suy nghĩ của mình. Cô biết rằng cuộc hành trình này sẽ không dễ dàng, nhưng cô sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách phía trước. Vì bé Na, và vì chính cô.
13
Truyện là công sức của team Tần Cẩm, là đứa con tinh thần của tớ
Truyện chỉ đăng ở web MonkeyD và đăng giới thiệu ở page "Tần Cẩm", follow tớ để nhận được thông báo
Đừng ai mang truyện đi đâu hết, bưng bê con tớ đi đâu thì tớ chửi cho nghe, đứa nào ăn cắp làm chóa
Sau khi nộp đơn lên tòa án, sau một tháng, Vân và Quý sẽ phải tham dự một phiên hòa giải, nếu hòa giải không thành công, tòa án sẽ ấn định ngày diễn ra phiên tòa ly hôn là vào ngày thứ bảy tuần tiếp theo sau buổi hòa giải, Vân khẽ thở dài. Kết hôn thì khá đơn giản, vì sao ly hôn lại mệt mỏi đến thế?
Cuối cùng, Vân quyết định rằng đã đến lúc thông báo quyết định ly hôn với cả hai bên gia đình. Cô biết rằng đây sẽ là một cuộc đối đầu khó khăn, nhưng không thể tránh khỏi. Cô chọn một buổi tối thứ sáu, ngày trước khi mở phiên tòa hòa giải, khi mọi người đều có mặt ở nhà. Vân đã mời bố mẹ của Quý đến dùng bữa tối cùng với bố mẹ cô. Cô muốn mọi chuyện rõ ràng ngay từ đầu, và có sự chứng kiến của cả hai bên gia đình.
Bữa tối diễn ra trong sự im lặng căng thẳng. Mặc dù món ăn trên bàn được chuẩn bị chu đáo, nhưng không ai thực sự có tâm trạng để thưởng thức. Mẹ của Quý, bà Lan, thỉnh thoảng liếc nhìn Vân, như thể cảm nhận được điều gì đó không ổn, nhưng vẫn giữ im lặng. Còn bố mẹ Vân thì không giấu được lo lắng trên khuôn mặt, họ cũng nhận ra sự khác thường trong không khí gia đình hôm nay.
Sau khi bữa tối kết thúc, Vân nhẹ nhàng đặt đũa xuống, lấy một hơi thật sâu và ngước lên nhìn mọi người. Tim cô đập mạnh, nhưng cô đã chuẩn bị tinh thần cho khoảnh khắc này. Quý, ngồi đối diện, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ai. Anh ta biết rằng mình sắp phải đối mặt với cơn thịnh nộ của cả hai gia đình.
“Con xin lỗi vì phải nói điều này trước mặt mọi người,” Vân bắt đầu, giọng cô run nhẹ nhưng quyết đoán. “Nhưng con không thể giấu giếm nữa. Con và Quý đã quyết định sẽ ly hôn. Mong cha mẹ hãy hiểu cho chúng con.”
Lời nói của Vân như một quả b.o.m nổ tung trong căn phòng. Bà Lan lập tức đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, đôi mắt bà mở to kinh ngạc. “Cái gì? Vân, con đang nói gì vậy? Ly hôn ư? Sao có thể như vậy?”
Bố của Quý, ông Minh, nheo mắt nhìn con trai, rồi quay sang Vân. “Chuyện này không thể đùa được. Hai đứa đã có gia đình yên ổn, sao lại muốn ly hôn? Có chuyện gì xảy ra mà lại quyết định như vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nga-re-dinh-menh/chuong-4.html.]
Vân nhìn bố mẹ mình với ánh mắt cầu cứu, nhưng rồi cô biết rằng chỉ có mình cô mới có thể giải thích mọi chuyện. “Bố, mẹ, con biết điều này khó chấp nhận, nhưng Quý đã phản bội con. Anh ấy đã ngoại tình, và con không thể tha thứ. Chúng con không thể tiếp tục sống như vợ chồng nữa.”
Vân vừa dứt lời, bố mẹ của Quý, bà Lan và ông Minh thoáng chốc cứng đờ. Bà Lan đứng không vững, ngồi thụp xuống ghế.
Mẹ của Vân, bà Hương, giơ tay lên miệng như muốn ngăn tiếng khóc nghẹn ngào. “Con gái... Con chắc chắn về quyết định này chứ? Con đã nghĩ kỹ chưa?”
Vân gật đầu, đôi mắt cô trở nên cứng rắn. “Con đã nghĩ kỹ rồi, mẹ. Con không thể sống trong sự giả dối thêm nữa. Con cần phải làm điều này vì chính con và vì bé Na.”
Cả hai bên gia đình đều im lặng trong vài giây, dường như không ai biết phải nói gì. Cuối cùng, bố của Quý, ông Minh, đứng dậy, giọng ông nghiêm khắc nhưng đầy lo lắng. “Quý, con có gì để nói không? Chuyện này là thật sao? Con có nghĩ đến hậu quả chưa?”
Quý vẫn cúi đầu, giọng anh ta nhỏ nhẹ và đầy hối hận. “Con biết mình đã sai. Con đã làm tổn thương Vân, và con đáng phải chịu hậu quả này. Nhưng... Con chỉ xin mọi người hiểu rằng con rất hối hận, và con không muốn mất gia đình này.”
Bà Lan không thể kiềm chế thêm nữa, bà bật khóc và ôm lấy Quý. “Sao con có thể làm chuyện này? Gia đình này đã luôn tin tưởng con, yêu thương con, sao con lại dại dột như vậy?”
Vân cảm thấy đau đớn khi nhìn thấy mẹ chồng mình khóc, nhưng cô biết rằng mình phải kiên định. “Con hiểu mọi người sẽ khó chấp nhận điều này, nhưng con đã quyết định. Con sẽ tiến hành ly hôn và mong rằng mọi người có thể ủng hộ con trong quyết định này.”
Bố của Vân, ông Thành, vốn là người ít nói nhưng rất nghiêm khắc, bây giờ mới lên tiếng. “Vân, bố mẹ sẽ luôn đứng về phía con. Nếu đây là điều con muốn, thì bố mẹ sẽ ủng hộ con. Nhưng con hãy nhớ rằng, dù thế nào, bé Na vẫn cần có bố.”
Mẹ của Vân, bà Hương, cũng cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhẹ nhàng nói thêm, “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua chuyện này, con à. Nhưng con phải suy nghĩ thật kỹ về mọi thứ, đặc biệt là về bé Na.”
Vân mỉm cười gượng gạo, biết rằng mình không cô đơn trong quyết định này. “Con đã suy nghĩ rất kỹ, mẹ à. Con sẽ làm mọi thứ để bé Na có cuộc sống tốt nhất, dù cho cha mẹ của nó có không còn sống cùng nhau nữa.”
Cuộc trò chuyện kéo dài thêm một lúc nữa, với những lời trách móc, lời khuyên nhủ và cả sự im lặng đau lòng. Cuối cùng, bà Lan, dù rất đau khổ, cũng chấp nhận sự thật. “Vân, dù con và Quý có quyết định thế nào, chúng ta vẫn là một gia đình. Mong con nhớ điều đó.”
Vân gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. “Con biết, mẹ à. Con sẽ luôn tôn trọng mọi người, nhưng con không thể sống tiếp trong cuộc hôn nhân này.”
Bữa tối kết thúc trong bầu không khí nặng nề. Mọi người rời khỏi nhà Vân với trái tim nặng trĩu, biết rằng một cuộc sống mới đang chờ đợi ở phía trước, dù nó không dễ dàng và đầy thử thách. Nhưng Vân cảm thấy nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng nói ra sự thật và bắt đầu bước đi trên con đường mà cô đã chọn.
14
Như dự đoán, phiên tòa hòa giải không thành công.
Rất nhanh đã đến thứ sáu, ngày tiếp theo sẽ mở phiên tòa ly hôn vào chín giờ sáng.
Tối hôm đó, Vân ngồi một mình trong phòng, ngẩn ngơ nhìn tấm ảnh chụp chung đặt trên bàn.