Ngã Rẽ Cuộc Đời - Chương 34
Cập nhật lúc: 2024-11-17 20:38:16
Lượt xem: 2
Lâm mỉm cười hài lòng
-Vậy mới đúng là em của anh chứ?
Bà Tâm ngồi im lặng, bà xúc động đến rơi cả nước mắt trước tấm chân tình của mẹ con bà Lan, họ tốt đến đâu, bà cảm thấy hổ thẹn đến đó. Ngồi bên cạnh ông Dũng thấy bà Tâm khóc, ông liền đưa tay lau nước mắt cho bà rồi trầm giọng lên tiếng
-Thôi bà Lan và thằng Lâm nói vậy rồi thì bà và gia đình này cứ nghe theo đi. Chúng ta về dưới đó xây dựng lại từ đầu nha bà.
Bà Tâm gật đầu bà nhìn ông Dũng, nhìn bà Lan bà Tâm xúc động đến mức nghẹn cả giọng
-Được rồi tôi nghe theo ông. Cảm ơn chị, cảm ơn chị đã tha thứ cho em…
Cả gia đình lại tiếp tục bữa tiệc sau đó thu dọn đồ đạc luôn. Trong buổi chiều đó Tùng Lâm đưa Sơn Anh đi nhận xe xong xuôi cả hai láy xe cùng nhau chở ba mẹ về luôn dưới quên trong ngày. Quyết định này, ai ai cũng vui mừng, nhưng người vui nhất là Lan Chi, tuy cô không dám lên tiếng lựa chọn quyết định về hay ở nhưng nghe ba mẹ và Sơn Anh chịu về quê thì cô mừng đến mức muốn phát khóc vì từ hôm nay cô đã được trở về quê được ở gần mẹ cô rồi, cô có thể qua lại giữa hai gia đình, chăm sóc cho mẹ lúc mẹ cô tuổi già đó là điều mà từ lâu cô đã hằng mong ước…
….
Buổi tối ở nhà mới, Lan Chi vào phòng cả một ngày dài đi đường thấm mệt, Lan Chi nằm lên giường thiu thiu chìm trong giất ngủ, nhưng đang nằm thì bất ngờ bên cạnh Sơn Anh quay sang anh vòng tay ôm lấy cô.
Lan Chi bất ngờ với hành động này của anh, nên liền giật mình mở mắt ra. Cô quay lại tim đập mạnh nhìn Sơn Anh hỏi
-Anh sao vậy? Không ngủ được à?
Sơn Anh gật đầu kéo Lan Chi vào lòng mình, anh nháy mắt với cô
-Em cái nhé?
Lan Chi vì hành động này của Sơn Anh mà đỏ cả mặt. Cô quay đi tránh ánh mắt của anh
-Anh nói gì vậy hả? Anh chưa có lành bệnh đó?
Sơn Anh mỉm cười, đưa tay chạm vào má Lan Chi rồi xoay mặt cô về phía anh. .
-Anh khỏe rồi, lần này em mà từ chối là anh c.h.ế.t mất đó. Hơn một năm rồi, em định cho anh ăn chay mãi à?
Lan Chi bĩu môi, đánh mạnh vào n.g.ự.c Sơn Anh cô lên tiếng trách móc
-Chứ không phải là do anh à? Chứ người ta cũng chờ lâu rồi chứ bộ?
Vì lời nói này của Lan Chi mà bên dưới của Sơn Anh nhanh chóng trỗi dậy cảm giác mạnh mẽ, anh không nói gì nữa, chỉ từ từ cúi sát vào môi Lan Chi rồi điên cuồng yêu cô, bờ môi, chiếc lưỡi của anh dẫn dắt cô đi từ cảm giác này đến cảm giác khác. Không dừng lại ở đó bàn tay Sơn Anh còn không chịu an phận cứ thế từ từ trượt xuống bên dưới, lần mò cỡi luôn bộ áo ngủ trên ngưỜi Lan Chi ra, rồi quần áo anh cũng quăng luôn xuống nền gạch.
Hai cơ thể trần truồng quấn lấy nhau, ban đầu Lan Chi còn thẹn nên cứ nhắm tịt mắt nằm im mặc tình cho Sơn Anh muốn cô, nhưng đến khi Sơn Anh chọc cho khoái cảm trong cô tăng dần thì Lan Chi không còn tự chủ được nữa...bên dưới cơn đau như xé da thịt tràn đến, Lan Chi cau mày co người chịu đựng, Sơn Anh cảm nhận trong cô đang chảy ra một dòng m.á.u đỏ, Anh càng trân trọng Lan Chi hơn. Khẽ dừng lại, Sơn Anh lại hôn môi cô nhẹ nhàng, một lúc sau từ từ lại càng thúc mạnh, Lan Chi sau cơn đau qua đi thì sung sướng lại ùa đến khiến cô không cưỡng lại được càng uốn éo nhiều hơn, cô vòng tay ôm chặt lấy tấm lưng trần của Sơn Anh, thỏ thẻ vào bên tai anh đầy những tiếng rên rĩ nho nhỏ đầy dục vọng. Sơn Anh mỉm cười khoái chí, ham muốn lại tăng, rồi Sơn Anh tức tốc ra vào trong cô như vũ bão, anh càng dập mạnh, bên trong Lan Chi càng trơn tru phát ra tiếng tí tách của dục vọng đang bùng cháy không ngừng...Cả hai rạo rực trong trận kích tình cứ thế cùng nhau đi qua từng cung bật thăng trầm rồi cùng nhau đắm chìm trong Lan Chi phúc...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nga-re-cuoc-doi/chuong-34.html.]
MỘT NĂM SAU
Sơn Anh đang lái xe chở khách lên huyện khám bệnh, thời gian này do có sự giúp đỡ sau lưng của Tùng Lâm mà Sơn Anh nhận khách bao xe đi viện không ngừng nghĩ. Vì thế mà thu nhập của anh càng tăng cao nên gia đình đã dần được ổn định được cuộc sống rồi.
Hôm nay vừa chở khách lên việc xong, anh quay xe chạy về được nữa đường thì nhận được cuộc gọi của vợ mình.
Vừa bắt máy lên nghe thì bên tai anh là tiếng thiều thào rên rỉ của vợ mình
-Anh ơi em đau quá… anh về nhanh đi..?
Sơn Anh hoảng hốt liền lập tức trả lời ngay vì Lan Chi đang mang thai, nghe giọng cô có chút không ổn anh sợ cô đang gặp nguy hiểm
-Anh đang về nè, mà em bị sao? Rồi ba mẹ đâu hả?
-Ba mẹ ở nhà đây, nhưng mà em muốn anh về cơ… Sáng giờ em đau bụng...chắc là sắp sanh rồi đó anh…
Nghe Lan Chi nói sắp sanh Sơn Anh càng lúng túng, anh càng đạp mạnh chân ga hơn rồi liên tục trấn an vợ.
-Em bình tĩnh anh về liền đây. Vợ đợi anh nha em…
-Dạ...anh cũng chạy cẩn thận nha…
Chương 36
Tắt máy Sơn Anh càng lái xe thật nhanh hơn, 10 phút sau anh cũng về được đến nhà. Chạy nhanh chân vào trong, thấy Lan Chi ngồi ở ghế, trên mặt nhăn nhó hai tay ôm lấy bụng anh càng thương cô nhìu hơn, liền đi ngay đến anh quan Tâm xoa bụng Lan Chi rồi hỏi cô tình hình.. Còn ba và các mẹ thì lo gấp rút đem quần áo lên xe rồi hối thúc Sơn Anh ẫm Lan Chi ra xe đưa cô đi viện.
Sơn Anh chở Lan Chi ghé trạm ở quê trước nhưng trong đó bà đỡ nói cô bị nhau thai quấn cổ mấy vòng nên họ không đỡ đẻ cho cô được liền cho giấy anh đi lên tuyến trên. Lúc này cơn đau càng dồn dập khiến Lan Chi vật vã. Sơn Anh càng lo lắng, anh không chờ đợi lấy giấy liền tức tốc chở thẳng vợ lên bệnh viện lớn. Chạy thẳng xe vào khu cấp cứu anh vừa khóc vừa ẫm Lan Chi đưa nhanh vào trong. Cũng may trước khi lên mẹ anh có gọi nói tình trạng của Lan Chi trước cho Lâm biết nên Lâm cũng đã hẹn bác sĩ sắp xếp đưa Lan Chi đi khám rồi mổ gấp cho cô.
Cả nhà ngồi bên ngoài hàng ghế chờ đợi. Còn Sơn Anh lo lắng khôn nguôi nên cứ đi đi lại lại bên ngoài liên tục mặc cho cả nhà trấn an anh mãi rằng Lan Chi sẽ không sau đâu thế nhưng Sơn Anh vẫn không nghe. Anh lo cho Lan Chi nhiều lắm, lúc nảy thấy cô đau dữ dội mà lòng anh cứ rộn cả lên. Bây giờ lại nghe tin Lan Chi phải mổ Sơn Anh càng sợ hơn. Anh sợ Lan Chi có mệnh hệ gì chắc là anh sẽ không sống nổi mất…
Suốt ruột chờ đợi khoảng một tiếng thì cả nhà cũng thở phào khi y tá bế ra một bé trai nặng 4 ký trao cho gia đình và thông báo ca mổ của Lan Chi đã vượt cạn an toàn, cả nhà nghe xong ai ai cũng mừng rỡ, cả mẹ Lan, mẹ Tâm mẹ Lan Chi và ba Dũng ai ai cũng nhìn thằng bé mà cưng nựng, chỉ có Sơn Anh là trong lòng không hề vơi đi lo lắng, em bé được cả nhà đưa về phòng chăm sóc thế mà anh vẫn chẳng hề đi theo. Cứ ngồi lỳ đợi thêm hai tiếng nữa, cho đến khi thấy Lan Chi được đẩy ra, nhìn thấy cô bình an trong lòng anh mới dám thở phào nhẹ nhõm…
Những ngày Lan Chi nằm cữ cho đến ngày con trai đầy tháng, Lan Chi khỏe lắm do mọi người trong nhà ai cũng thương và chăm sóc đỡ đần chăm bé giúp cô, thằng bé cũng ngoan cứ b.ú no rồi lăn ra ngủ nên trộm vía bé con trông cứ mũm mĩm, mới một tháng tuổi nhưng trong thấy ông nội bà nội bà ngoại là lại hóng hớt cái mỏ muốn nói chuyện rồi...bởi vì thế mà ông bà lúc nào cũng tranh nhau bế, tuổi già mà họ trông cháu lắm. Còn Sơn Anh từ ngày có con anh càng có trách nhiệm hơn, anh càng siêng làm kiếm tiền, chạy xe từ sáng đến tối muộn. Nhưng vừa về đến là không màn mệt mỏi là anh đã đi nhanh vào phòng chăm sóc cho Lan Chi, từ việc chăm con, thay tã, pha sữa anh đều giành với cô. Đôi khi Lan Chi sợ anh mệt nên tranh làm nhưng đều bị Sơn Anh mắng. Anh nói Lan Chi mới sinh còn yếu nên việc gì anh làm được anh sẽ làm thay cho cô. Đến khi nào cô khỏe hẳn cô bù cho anh là được rồi. Nghe Sơn Anh nói vậy, đoán được ý đồ của anh Lan Chi lại đỏ cả mặt. Còn Sơn Anh thì vòng tay ôm chặt lấy cô mà mỉm cười khoái chí….
Về phần Tùng Lâm, lâu lâu anh cũng có về thăm nhà, mỗi lần về là anh mua đủ quà cho mẹ con của Lan Chi, nhất là quần áo của thằng nhóc nhỏ, bác hai mua bộ nào nhóc con mặc trông cũng thấy cưng hết. À nghe đâu anh cũng đã có quen ai đó làm cùng chuyên ngành với anh, anh có nói cuối năm sẽ dẫn về ra mắt gia đình. Nghe anh có bạn gái gia đình ai ai cũng mừng cho Lan Chi phúc của anh. Nhất là mẹ Lan nghe tin anh có người yêu mẹ là người vui nhất…
….
Cuộc sống gia đình là thế đó, đôi lúc cảm thấy bế tắc có người sẽ chọn cách buông tay để giải thoát cho nhau nhưng cũng có người sẽ chọn cách đi tiếp vì họ nghĩ sau đau khổ Lan Chi phúc sẽ mỉm cười với họ ở cuối đoạn đường. Và Lan Chi cho đến ngày hôm nay cô đã cảm thấy sự lựa chọn của cô là quyết định đúng đắn. Đời này cô không mong nhà cao cửa rộng. Chỉ mong mái ấm của mình tràn ngập niềm vui, có anh, có con, có đầy đủ người thân bên cạnh đó là sự lựa chọn hoàn hảo nhất đối với cô rồi….
Cuộc sống này vẫn cứ tiếp diễn chứ không bao giờ dừng lại đợi mình, ngày hôm nay Tâm tối nhưng chắc chắn ngày mai sẽ tốt hơn. Thế nên nếu có khó khăn mong rằng chúng ta đừng nên bi oan. Cứ tự nghĩ trong lòng ngày mai sẽ là một ngày tươi sáng cứ thế mà chúng ta sẽ có động lực để ung dung vượt qua...
...Hết...