Ngã Rẽ Cuộc Đời - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-11-17 20:35:11
Lượt xem: 0
Sơn Anh vừa trông thấy Lan Chi, lại nghe những gì mẹ mình vừa nói, anh liền tỏ ra thái độ không mấy thiện cảm với Lan Chi. Trước đã không ưa, giờ lại thêm ghét mà lên tiếng nói với mẹ mình
-Đó con nói mà mẹ có nghe đâu. Một hai đòi cưới con dâu tuổi thìn để được giàu sang, giàu đâu không thấy giờ thấy càng ngày càng thảm hại…
Nghe những lời nói chẳng lọt lỗ tay này, Lan Chi liền nhìn Sơn Anh lạnh giọng trả lời ngay, vì cô biết giờ phút này cô không còn nhịn được nữa.
-Nè anh Sơn Anh, anh nói vậy mà nghe được à? Vốn dĩ trước giờ tôi nhịn anh vì không muốn nhà cửa ồn ào. Nhưng bây giờ tôi nhịn hết nổi rồi. Tôi không muốn nói cũng không thể im lặng được.
Sơn Anh trầm giọng lạnh nhạt nói
-Nói gì? Cô nói đi, nói ra sao mà ta con rồng đó thì cô cứ nói.
Lan Chi điềm nhiên tỏ ra không sợ hãi, cũng chẳng nhẫn nhịn nữa mà trả lời
-Anh nghỉ đi anh đã làm gì giúp đỡ cái gia đình này chưa? Hay là suốt ngày ăn chơi trác táng, hết phè phỡn rượu chè, lại đ.â.m đầu vào gái gú bây giờ gia đình gặp chuyện anh chẳng biết làm cách nào để giúp mẹ thì lại đổ lỗi cho cái tuổi rồng của tôi. Đã vô tích sự lại còn nói nhiều.
Lan Chi mắng Sơn Anh xong cô dừng lại mấy giây sau đó nhìn sang mẹ chồng nói tiếp
-Dạ thưa mẹ bấy lâu nay con về đây, con chưa một lần cãi mẹ, mẹ sai mẹ bảo điều gì con điều nghe theo. Nhưng con thấy cách kiếm tiền của gia đình mình bấp bênh lắm mẹ à? Tiền hụi hè của mẹ, rồi tiền mẹ cho vay. Nếu như họ cố tình không trả thì con nghĩ mình cũng chẳng làm sao để đòi lại được. Thế nên hay là mẹ xem đổi lại công việc gì khác để chắc chắn hơn nha mẹ. Có thể là mẹ và ba lo phát triển công ty thôi, rồi con và anh Sơn Anh sẽ vào làm để phụ giúp mẹ?
Lan Chi bấm bụng nói ra những gì mà bấy lâu nay cô suy nghĩ, dù cho cô biết Sơn Anh không thương nhưng cô đã theo anh ta về đây, cũng đã nghĩ dù thế nào cô cũng chỉ lấy một lần chồng, mối tình xưa sẽ khép lại và lòng cô cũng không mong cầu gì nữa nên thật lòng Lan Chi chỉ hi vọng sẽ cứu được gia đình của chồng mình được thoát khỏi bờ vực phá sản. Thế nhưng trái với sự chân thành của Lan Chi.
Bà Tâm lại cảm thấy Lan Chi đang mỉa mai và coi thường bà nên mới thốt ra những lời như thế. Cho nên Bà Tâm càng tức giận nhiều hơn. Tức đến độ hai mang tai bà trở nên lùng bùng, hàm răng va vào nhau liên tục nên chỉ nhếch môi lên nói được mấy lời
-Dữ ha nay dám dạy đời tôi ha, bà dâu con xem ra bà cũng chanh chua dữ lắm đó bà!
Bà Tâm mai mỉa đã đành, Lan Chi không dám trả lời gì nữa thế mà ngồi bên cạnh Sơn Anh lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nga-re-cuoc-doi/chuong-14.html.]
-Đó nay mẹ thấy rồi đó, con rồng của mẹ đó không có hiền như mẹ đâu. Bởi con cũng nói cho mẹ biết từ hôm cưới đến nay con cũng chưa đụng vào nó một lần nào. Thề luôn danh dự đó mẹ!
Nghe đến đây bà Tâm liền quay ngang trừng mắt nhìn con trai mình ngạc nhiên tột độ. Miệng bà lắp bắp nghiêm giọng hỏi lại một lần nữa
-Cái gì? Con con nói sao hả Sơn Anh?
Sơn Anh nhún vai cười trừ
-Thì là chưa có động phòng chứ chi mà ngạc nhiên hả mẹ?
Bà Tâm như không thể tin được những gì Sơn Anh vừa nói, bà ngã người ra ghế nhìn Sơn Anh thốt lên
-Con..con nói thật hả Sơn Anh.
Sơn Anh cười nhạt, biểu cảm khinh khi nhìn Lan Chi rồi mạnh dạn đưa hai ngón tay lên đầu thề thốt
-Thật, con xin thề! Nếu từ ngày cười nó về con động nó lần nào cho con thân tàn ma dại đi.
Lan Chi đứng im lặng, nghe Sơn Anh nói hết câu mà cô tức đến mức run cả người đành nuốt đắng cay mà lên tiếng
-Như vậy cũng may cho tôi rồi đó. Cảm ơn anh, cảm ơn anh vì kể từ hôm nay tôi không còn phải nói dối với cả nhà nữa.
Lan Chi vừa dứt lời thì.
Bốp
Bàn tay năm ngón in hằn lên gương mặt của Lan Chi, lớp da mặt mỏng manh như ứa ra những dòng m.á.u đỏ . Lan Chi ôm mặt chịu đựng, còn Bà Tâm sau khi tát Lan Chi bà chẳng tỏ ra thương xót một chút nào mà lại còn nghiến răng tru tréo
-Cô nói cái gì? Bây giờ thấy nhà tôi gặp chuyện nên cô mừng, định thoát khỏi nhà này hay sao mà cô lại mở miệng nói ra câu đó? Tôi nói cho cô biết cô đã là dâu của nhà này thì dù con tôi nó có đối xử với cô thế nào thì cô cũng phải chấp nhận và không được phép rời đi nha chưa? Cô mà có cái suy nghĩ rời khỏi đây thì tôi sẽ cho giang hồ vặt lông mẹ con cô đó?