Ngã Rẽ Cuộc Đời - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-11-17 20:35:06
Lượt xem: 0
-Anh Sơn Anh tôi xin anh đó, anh câm họng đi? Mẹ tôi lên thăm tôi thì mắc mới gì anh xài xể vậy hả?
-Lên thăm hay là muốn lên bòn rút thêm rồi tiện thể cai quản luôn thằng này?
Sơn Anh nói ngang và miệt thị những lời khó nghe bao nhiu, càng làm cho bà Hai đau đớn bấy nhiêu, nhất là bà thương cho Lan Chi, bà không ngờ con bà lại chịu quá nhiều cay đắng thế này.
Ngước nhìn Sơn Anh, bà Hai nghẹn ngào nói
-Ngày trước mẹ gả con Lan Chi mẹ cứ nghĩ nó về đây làm dâu, làm vợ con là con của mẹ sẽ xây dựng được một mái ấm Lan Chi phúc,, chứ mẹ đâu có bán đứt con mẹ đâu mà bây giờ mẹ không được phép thăm nó hả con?
Trước câu nói này của bà Hai, Sơn Anh nhanh chóng gật đầu đồng ý. Môi anh nhếch lên như cười như không.
-Ok ok mẹ thăm thì thăm nhưng tôi nói trước nếu mẹ và Lan Chi mà nói gì đó tới tay của ba mẹ tôi thì tôi không có để yên cho hai người đâu đó?
-Sơn Anh...Anh…Thật là...?
-Thật là khốn nạn chứ gì? Chưa nói ra là tôi hiểu cô muốn nói gì tiếp rồi đó?
-Sơn Anh sao con lại đối xử tệ bạc với vợ con như vậy hả con?
-Là cô ấy tự nguyện mà tôi đâu có ép? Mà thôi dù gì cũng lên tới đây rồi. Đây tiền nè…
Vừa nói Sơn Anh vừa đưa tay vào túi rút bóp ra mấy tờ tiền rồi đưa cho bà Hai với thái độ không hề có chút gì gọi là tôn trọng
-200 ngàn đó lấy mà về xe.
Bà Hai đưa tay ra ngăn Sơn Anh lại bà nói
-Thôi mẹ không lấy đâu con?
-Lấy đi tôi cho mà, bày đặc ngại ngùng.. Thôi tôi đi à, bà nói chuyện thì cũng tranh thủ về sớm đi ha.. À Lan Chi một lúc ba mẹ tôi về nói ba mẹ tôi đi qua nhà mấy thằng bạn tôi chơi nhé!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nga-re-cuoc-doi/chuong-11.html.]
Sơn Anh nói xong liền đi khỏi, lúc này bà Hai cũng ngồi thụp luôn xuống ghế mà nước mắt bà chảy dài khi nghe con rể mình nói ra những lời khinh khi như thế. Còn Lan Chi, giờ phút này cô cũng chẳng biết phải tạ lỗi với mẹ mình ra sao, khi nào cô vô tình gieo bao tủi hờn cho mẹ?
Cô quỳ xuống, ôm lấy chân mẹ mà liên tục nấc lên
-Con xin lỗi, con xin lỗi mẹ? Con không ngờ Sơn Anh lại thốt ra những lời nói vô cảm với mẹ như thế? Mẹ ơi mẹ đừng có buồn nha mẹ?
Bà Hai đưa tay lên chậm khăn lau đi nước mắt, sau đó bà đỡ Lan Chi đứng lên, bà giả vờ cười cười rồi cầm c.h.ặ.t t.a.y Lan Chi để trấn an con gái
-Mẹ không sao đâu con? Con cũng không có lỗi gì? Chỉ tại mẹ nghèo, mẹ gả bán con nên họ nghĩ vậy cũng phải mà con…?
-Thôi mẹ đừng nghĩ vậy, con nghĩ sẽ có lúc trời tạnh mưa thì mây đen cũng tan thôi mẹ, số con thế rồi nhưng kệ mẹ ạ, dù sao ở đây con sống cũng tốt.
-Ừ vậy thôi mẹ về nha con..Trời cũng gần chiều rồi.
-Mẹ ở lại chơi với con vài hôm đi mẹ?
-Thôi con để mẹ về lo cho mấy con heo con gà ở quê nữa. À Lan Chi một chút thằng Sơn Anh về con đưa tiền lại cho Thằng Sơn Anh dùm mẹ nha con…Còn nữa mẹ có đem cho con mấy trái bầu trái bí và một con gà con coi nấu cho gia đình và con ăn nha con.
Lan Chi nhận lấy túi xách của mẹ mà lòng cô buồn buồn tủi tủi. Khẽ mấp máy môi, Lan Chi khẽ gọi trong nghẹn ngào
-Mẹ...mẹ ơi…
-Thôi mẹ về!
Bà Hai đưa tiền lại cho Lan Chi rồi bà đội khăn và chậm chạp quay đi… khoảnh khắc bà Hai bước đi ra khỏi nhà, Lan Chi nhìn theo mẹ mà cõi lòng cô như ai cào như xé, đau lắm, buồn lắm ,xót xa lắm. Nhưng vì nghịch cảnh trớ trêu nên cô chỉ ráng cầu mong cho mẹ mình được mạnh khỏe, mặc dù hai mẹ con xa nhau nhưng rồi khi mọi chuyện trở nên tươi đẹp cô vẫn còn có cơ hội để được nhìn thấy bà…
…Một tháng sau
Buổi sáng Lan Chi lo đủ thứ chuyện trong nhà, lại phải chạy đi lo vụ tiền hụ và tiền góp của mẹ chồng nên khi về đến nhà đã quá trưa, lại cảm thấy trong người hơi mệt do say nắng nên Lan Chi liền vào phòng nằm nghỉ một lúc...nhưng rồi cô ngủ luôn lúc nào cũng chẳng hay
Cho đến khi bên dưới nhà tiếng bà Tâm la ó inh ỏi Lan Chi mới vội giật mình tỉnh lại, nhìn đồng hồ đã hơn 4h chiều.
-Trời ơi con Lan Chi, thằng Sơn Anh đâu, tụi bây c.h.ế.t hết rồi nên tao gọi muốn cháy máy mà bọn bây vẫn không nghe đúng không hả? Con Lan Chi đâu rồi...