NÀNG TIÊN CÁ BỎ TRỐN - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-05-18 19:38:04
Lượt xem: 256
Tôi chạy đến chỗ Cố Tắc và nhìn anh ấy.
“Trở về sao?”
Tôi gật đầu.
“Được.”
Rất nhanh, Cố Tắc và tôi lên xe rời khỏi vùng nước.
Trong xe, Cố Tắc nhắm mắt thả lỏng, thần sắc nghiêm nghị lạnh lùng.
Tôi nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ mà lòng nặng trĩu.
Đột nhiên, Cố Tắc ở bên cạnh nói: “Anh sẽ cướp lại vùng nước này từ trong tay nhà họ Lục, chờ em chữa khỏi chân cho anh, vùng nước này sẽ thuộc về em.”
Tôi quay lại vì sốc.
Ý của anh ấy là anh ấy sẽ không dùng người trong tộc để khống chế tôi ở bên anh ấy!
Anh ấy muốn trả tự do cho tôi!
Tôi nóng lòng nắm lấy tay Cố Tắc như để xác định lại lần nữa.
Anh ấy mở mắt, gật đầu với tôi: “Anh không muốn nhốt em ở bên cạnh anh, em muốn đi đâu cũng được.”
Niềm vui lớn lan tỏa từ trái tim tôi đến toàn bộ cơ thể tôi.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy cuộc sống thật tốt đẹp!
Tôi vỗ nhẹ vào chân Cố Tắc như để hứa hẹn, như để nói chân của anh cứ để đó cho tôi.
Tôi là người cá tài năng nhất trong tộc, dù bệnh có nặng và phức tạp đến mấy tôi cũng có thể chữa được.
Cố Tắc nhìn mặt tôi, chậm rãi nhếch môi: “Bây giờ nhìn em chân thực hơn nhiều. Trước đây thiếu sức sống, em nên cười nhiều hơn.”
Tôi mím môi xấu hổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nang-tien-ca-bo-tron/chuong-11.html.]
Khung cảnh ngoài cửa sổ lướt qua nhanh chóng, tôi chợt nhận ra con đường này.
Đây là con đường nơi mà ngày hôm đó Lục Cảnh Nhiên bắt tôi chữa trị cho những người đó.
Có một chiếc ô tô đậu ở góc đường, nhìn thoáng qua tôi đã nhận ra đó là xe của Lục Cảnh Nhiên.
Anh ta ngồi trong xe, cau mày, xung quanh như có một luồng áp suất thấp.
Tay tôi vô thức siết chặt vào chân Cố Tắc.
Cố Tắc liếc nhìn tôi, nhận ra điều gì đó, nhanh chóng quay đầu lại.
Anh ấy giải thích: “Lục Cảnh Nhiên vẫn luôn tìm em.”
Tôi lo lắng lắc đầu, tôi sẽ không bao giờ quay lại với Lục Cảnh Nhiên nữa.
“Đừng lo lắng, anh đã xóa hết dấu vết khi em đến tìm anh, cho nên anh ta sẽ không tìm được gì đâu.”
Nghe vậy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Sau khi trở về, tôi không về phòng mà đi theo Cố Tắc.
Anh ấy dừng xe lăn, quay lại nhìn tôi buồn cười: “Sao em lại đi theo anh?”
Tôi chỉ vào chân anh ấy.
“Bây giờ em muốn chữa chân cho anh à?”
Tôi mạnh mẽ gật đầu.
Anh ấy càng nhanh khỏi tôi càng nhanh được quay trở lại nhà.
Khi nghĩ đến việc về nhà, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng, khóe miệng bất giác cong lên.
Cố Tắc cười nói: “Được, cùng anh vào phòng.”