Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nàng như hoa như ngọc - 4

Cập nhật lúc: 2024-12-06 12:21:45
Lượt xem: 85

Ta đưa cho y một trong hai bộ tranh thư pháp.

 

Y nhận lấy, cẩn thận xem xét, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Được rồi, không sợ Hầu gia tức giận, cái này đáng giá.”

 

Ta bình tĩnh mở bộ tranh còn lại ra hỏi y: “Công tử, ngài nghĩ sao về bộ tranh này? Là cùng một tác giả”

 

Mắt y sáng rực lên. Nhưng ta lại cất bộ tranh đi.

 

Y đứng dậy, càng khách khí hơn trước nói: “Cô nương hãy cùng ta vào trong phủ uống trà, chúng ta thương lượng giá cả nhé?”

 

Đây chính là những gì ta muốn. Y vừa dẫn đường vừa nói vài lời khách sáo: “Cảm ơn sự giúp đỡ của cô nương. Nếu muộn một chút nữa thôi thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn”.

 

“Nếu ta nhớ không lầm, thì bộ tranh này hẳn là ở trong tay của Hầu gia, vì sao ngươi còn muốn một bộ giống y hệt làm gì?”

 

Y mỉm cười nhưng không trả lời.

 

Ta nói thêm: “Mọi người đều yêu thích tranh của họa sĩ này, ta cũng không hiểu lý do”

 

“Tranh vẽ đẹp, chữ viết cũng đẹp, làm quà tặng người ta thì không còn gì tốt hơn nữa, bao nhiêu người muốn mà còn không được” Y nói những lời này không một chút khoa trương, chứng tỏ y thực sự nghĩ như vậy, y còn nói thêm: “Bộ tranh cô nương đang cầm trên tay rất thú vị, nếu như cô nương chịu bán lại thì mong cô nương có thể đưa ra một cái giá hợp lý”

 

“Nếu công tử thích thì ta xin được tặng công tử.”

 

Y dừng chân rồi quay lại nhìn ta, ánh mắt đầy ngạc nhiên.

 

“Ta muốn cùng công tử giao dịch một việc, không biết có được hay không” Ta đang sốt ruột muốn trở về Hầu phủ nên đi thẳng vào vần đề.

 

Y bật cười, tỏ ra có chút ân cần nói: “Nếu cô nương có việc gì cần ta giúp đỡ thì cứ nói thẳng là được, dùng hai chữ ‘giao dịch’ có chút nặng nề.”

 

“Ta không thích lợi dụng người khác, có qua có lại thì tốt hơn.”

 

Nụ cười của y càng rõ ràng hơn, vừa dẫn đường vừa hỏi: “Cô nương muốn ta giúp gì?”

 

“Ta muốn gặp Hầu gia.”

 

Y dường như không nghe thấy, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ dẫn ta đi tới mép hồ rồi dừng lại, nói: “Mời cô nương lên thuyền”

 

“Vì sao lại phải lên thuyền?” Ta không hiểu ý.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

“Cô nương sợ à? Không có chút can đảm thì đòi gặp Hầu gia làm gì?”

 

7.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nang-nhu-hoa-nhu-ngoc/4.html.]

Trên thiệp mời của Từ Trạch Nhất có ba chữ Triệu Tử Phong, tình cờ chính y là người bảo ta mang bức tranh đến, tối nay là ngày họ mời y đến thẩm định bức tranh, không có gì đáng xấu hổ nếu ta dựa vào y để quay trở lại phủ, có khi còn dọa bọn họ nhảy dựng lên.

 

Dù sao thì ta cũng không quen người này, cũng không quan tâm nhiều lắm nên liền nâng váy lên thuyền.

 

Chiếc thuyền này tuy không rộng rãi nhưng được trang trí rất tinh xảo, có bàn ghế ngay cạnh cửa sổ, cửa sổ mở rộng, gió thổi rèm mỏng bay bay, giống như nội tâm thiếu tự tin của ta lúc này, không dự đoán được kết quả của việc lên kế hoạch lúc tức giận.

 

Ta ngồi đối diện với y. Y hỏi: “Cô nương có ngưỡng mộ Hầu gia không?”

 

“Ta nghe nói tất cả các cô nương ở kinh thành đều muốn được gả cho Hầu gia.”

 

“Muốn gả cũng khó mà gả được, Từ Trạch Nhất không muốn dính vào tình tình ái ái, cũng không thích gần gũi với nữ nhân. Ngay cả người thân ngài ấy cũng không thích gần gũi, huống chi là mấy cô nương đó?”

 

“Không phải là Hầu gia thích nam nhân đấy chứ?”

 

Y cười ha hả: “Đương nhiên là không rồi, chỉ là thần tiên coi thường người phàm mà thôi.”

 

Ta thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó ta nhân cơ hội nói: “Hắn cuối cùng cũng chỉ người phàm”

 

Ánh mắt y đầy ý khen ngợi, mời ta uống trà. Ta ngồi yên bất động.

 

“Cô nương nói câu này rất đúng, nhưng trước đó ta cũng muốn nhìn thấy khuôn mặt thật sự của cô nương”

 

Ta không chút do dự bỏ khăn che mặt xuống, không ngại kiểu nhìn chằm chằm của y.

 

Y không có biểu lộ, giống như đang ngẩn người, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhịn được cười mỉm, dần dần lại cười điên cuồng khiến ta có chút thắc mắc: “Ngươi đang cười cái gì?”

 

“Cô nương đừng lo lắng, ta sẽ giúp cô nương.”

 

“Tối nay hãy dẫn ta vào Hầu phủ.”

 

“Cô nương đừng quá nóng vội như vậy, không sợ tự chuốc lấy nhục nhã sao, Từ Trạch Nhất là người khó đối phó, ngài ấy mà tức giận sẽ chẳng để ý đến cái gì cả”

 

“Đấy là việc của ta”

 

Y cười khẽ: “Mặc dù cô nương rất xinh đẹp, nhưng Hầu gia không thích kẻ vô dụng.”

 

Ta đẩy bộ tranh đến trước mặt hắn và nói: “Cái này tặng cho công tử.”

 

“Cô nương nên tặng cho Hầu gia, ngài ấy sẽ thích nó hơn ta”.

 

Nói xong y vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng mỉm cười không rõ lý do khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Nhưng ta mặc kệ y, chỉ cần có thể bước vào Hầu phủ, gặp được Từ Trạch Nhất, ta sẽ làm cho ra nhẽ, hỏi hắn vì sao tuyệt tình như vậy, rốt cuộc là hắn coi thường ta vì cái gì, là ta hay là gia đình ta làm hắn phật lòng.

 

 

Loading...