Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nàng như hoa như ngọc - 33

Cập nhật lúc: 2024-12-06 12:34:02
Lượt xem: 51

Càng đi càng cảm thấy nơi này nhìn quen mắt, lại đi tới bên hồ, mặt hồ lung linh, không có bóng trăng, chỉ có những chiếc đèn hoa sen bồng bềnh tỏa sáng dưới ánh nến, bồng bềnh và ấm áp. .

"Sao hôm nay lại thắp đèn?" Ta hỏi.

Hắn đưa ta đến đình nghỉ mát bên hồ, nói: "Nơi này tổng cộng có chín trăm chín mươi chín ngọn nến, mỗi một ngọn nến đều có thể ước một nguyện vọng, tất cả đều là tặng cho nàng.”

“Cần gì chín trăm chín mươi chín cái nhiều như vậy, chỉ cần một cái là được.”

Hắn nhìn về phía ta, đôi mắt như ánh nến chớp động, dịu dàng không chút che giấu, hỏi: "Là nguyện vọng gì?"

44

“Chỉ cần ở bên cạnh Hầu gia." Ta trịnh trọng nói cho hắn biết, lại hỏi: "Ngài sẽ hoàn thành nguyện vọng này của ta sao?”

“Ta không còn là Hầu gia nữa." Hắn thản nhiên nói cho ta biết.

Ban đầu ta nghi hoặc, sau đó lại thoải mái: "Đây là cái giá mà công chúa muốn ngài phải trả?"

“Nàng còn khăng khăng muốn nguyện vọng vừa rồi sao?”

Lời này làm cho ta bật cười, còn tưởng rằng là cái gì ghê gớm, hoá ra chỉ là một cái hư danh, nói: "Cái này có cái gì ghê gớm, ta không quan tâm, chẳng lẽ ngài quan tâm?”

“Ta không quan tâm.”

“Đã như thế, ngài mau đáp ứng ta.”

Hắn tiến lại gần ta hai bước, đến nỗi lông mi của hắn cũng nhìn thấy rõ ràng, còn đẹp hơn cả hoa mẫu đơn, bởi vậy khiến ta nhớ tới chuyện này, hỏi: "Những bông hoa mẫu đơn đó đâu rồi?"

“Ở chỗ Triệu Tử Phong, chăm rất khá.”

“Thật đáng tiếc, y cũng đừng lãng phí.”

“Nàng rốt cuộc là nhớ tới mẫu đơn, hay là nhớ tới Triệu Tử Phong?”

“Đương nhiên là mẫu đơn, ta nhớ y làm gì, chỉ muốn ngài nhanh nói cho ta biết tâm ý của ngài thôi.”

“Nàng thông minh như vậy, còn có thể không biết ta đã đầu hàng từ lâu rồi.”

“Từ khi nào?”

“Lúc nàng đánh con rắn nhỏ.”

Trong lòng ta vui sướng, ngoài miệng ra vẻ oán trách: "Vậy còn luôn đuổi ta đi.”

Sắc mặt hắn khẽ biến, hỏi ta: "Có phải nàng thật sự sợ rắn hay không?"

Ta không ngốc, cần gì phải nói cái này, liền nhìn hắn chằm chằm, còn khen hắn tuấn mỹ, khiến hắn thẹn thùng, hoàn toàn quên chuyện rắn.

“Ngày mai, chúng ta rời khỏi nơi này." Hắn nói rất nhỏ giọng.

“Đây là, muốn bỏ trốn sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nang-nhu-hoa-nhu-ngoc/33.html.]

“Nàng có sợ hay không?”

Ta lại không sợ, nghĩ hẳn là người lớn đang trách ta, hắn lại nói không thông, rốt cuộc chuyện này vì ta mà bắt đầu, hỏi: "Muốn đi đâu, chỉ có hai người chúng ta sao?"

“Nàng còn muốn mang theo ai nữa?" Hắn nhíu mày.

"Không phải lời này, là việc này tới đột ngột, có phải có quan hệ với công chúa không?" Ta cân nhắc trên người hắn còn có chức quan, làm sao có thể dễ dàng rời khỏi kinh thành.

“Tính tình công chúa không dễ cân nhắc, có thể đổi ý bất cứ lúc nào. Đi xa một chút tránh được một chút, để cho nàng khỏi nổi tâm tư khác.”

“Công chúa muốn dùng hoàng quyền áp chế chúng ta, không cho phép chúng ta ở bên nhau sao.”

“Ta cũng không rõ.”

“Nếu công chúa thật sự muốn cản trở, vậy người lớn sẽ như thế nào, nàng sẽ gây rắc rối  chứ?”

“Cũng không, nàng ấy cũng không đến mức tùy hứng như thế, huống chi trong phủ ta cũng có quân công, sẽ không tùy ý phạm tội. Mặt khác, nơi này nhiều người thị phi, chúng ta đi ra ngoài sống riêng chưa hẳn là không tốt.”

Ta cảm thấy có lý, tự lập môn hộ linh hoạt một chút, sẽ không lo không có bạc để sống, đợi mọi người bỏ qua rồi trở về, lập tức đồng ý: "Tốt lắm, đều nghe lời ngài.”

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Hắn cười rạng rỡ, cao hứng chưa từng có, thậm chí còn ôm ta vào trong lòng, mũi ngửi được mùi thơm thoang thoảng, ta hít thật sâu, cuối cùng cũng được như ý nguyện.

Sau khi trở về, thấy Thanh Ca đang thu dọn quần áo, sắc mặt không tốt lắm, như là vừa mới khóc, ta hỏi: "Thanh Ca, có phải muội vừa trộm khóc không?"

“Không có." Nàng lắc đầu.

Ta đi qua nắm bả vai nàng, buộc nàng nhìn ta, khóc đến đáng thương, hỏi: "Muội đây là làm sao vậy, ngay cả ta cũng không thể nói sao?"

“Cô nương... " Nàng ngước mắt nhìn ta, nói không nên lời, chỉ lo rơi nước mắt.

“Ai nha, muội thật sự làm ta lo muốn c..hết, rốt cuộc đang khóc cái gì.”

Nàng lau nước mắt, nói: "Một cô nương quan gia đang yên đang lành, lại muốn bỏ trốn, chẳng phải là khiến người ta không đành lòng sao.”

Ta lơ đễnh, cười nói: "Muội nhìn muội xem, lúc trước không phải là muội trông ngóng hắn cùng ta bỏ trốn sao.”

“Không giống, lúc trước chỉ là nói đùa thôi.”

“Ta bây giờ chỉ muốn hắn, lại không muốn người khác.”

“Đây không phải tính cách của cô nương...”

“Tính cách sẽ thay đổi mà. Huống chi, đi ra ngoài sống riêng cũng có thể không gọi là bỏ trốn.”

“Vì là mọi người trong nhà không đồng tình nên mới dùng từ này." Nàng oan uổng nhìn ta, lại vội vàng thu dọn đồ đạc, con ta đi ngủ sớm nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, dùng xong bữa sáng liền cùng Từ Trạch Nhất lên xe ngựa.

Đây là xe ngựa rộng rãi thoải mái, không phải chiếc ta ngồi lúc tới đây, không chỉ có trang phục hoa lệ, cũng cực kỳ thực dụng, có bàn nhỏ, tủ nhỏ, còn lót thảm dày mềm.

Xe ngựa đi qua đường phố phồn hoa, lại ra khỏi thành, ta càng ngày càng buồn ngủ, buồn ngủ đến không trụ được.

Từ Trạch Nhất vừa tới ôm lấy ta, nói: "Ninh Nguyệt, ngủ một giấc thật ngon, tỉnh ngủ sẽ quên ta.”

Loading...