Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nàng như hoa như ngọc - 3

Cập nhật lúc: 2024-12-06 12:20:34
Lượt xem: 114

khiến người ta xấu hổ.

“Ngươi là ai?” Hắn cau mày, đặt bút xuống và lùi lại một bước.

Ta cũng dừng lại và nói: “Ta là họ hàng của quý phủ”

“Họ hàng như thế nào?”

“Mẫu thân ta là trưởng nữ của biểu muội bên nhà mẹ đẻ của lão phu nhân”

Hắn bình tĩnh quay người về phía ánh sáng ban mai.

“Còn ngươi là ai?”

“Tiên sinh dạy học được Hầu phủ mời về”

Ta không nghi ngờ gì về điều này, hắn thực sự có dáng vẻ của một thư sinh, khuôn mặt xanh xao yếu đuối, chân trái trông không được linh hoạt lắm, nhìn vào bàn làm việc thì ta thấy vài dòng chữ viết tay, xinh đẹp như trúc… Trên một tấm thiệp mời, tên người nhận có chút quen mắt, có vẻ vừa được viết xong, mực còn chưa khô.

Hắn có vẻ sợ ta nên lại tránh xa ta một chút, ngồi xuống ghế mỹ nhân, nhìn ta với ánh mắt tiễn khách.

“Đây là muốn viết gửi cho ai vậy?”

“Lệnh của Hầu gia.”

Ta nghe vậy trong lòng vui mừng nói: “Ta thấy ngươi di chuyển khó khăn, tình cờ ta lại muốn đi gặp Hầu gia, hay để ta thay ngươi mang qua cho ngài ấy”

Hắn trầm mặc hồi lâu mới nói: “Không thích hợp lắm.”

“Chỉ là thuận đường, tiện tay mà thôi”. Ta tiếp tục lừa gạt hắn, nghĩ rằng đây là một lý do rất hoàn mỹ để ta có thể gặp được Hầu gia mà không gây phản cảm.

“Ta có một chút bất tiện nhưng không có nghĩa ta không thể tự đi.”

Lòng ta nặng trĩu.

“Nhưng ngươi đã nhiệt tình như vậy thì làm phiền ngươi giúp ta một lần.”

“Không sao đâu.” Ta cố gằng kìm chế sự vui mừng của mình, cùng Thanh Ca liếc nhau, trong mắt nàng ấy cũng tràn ngập vui mừng.

Hắn cuộn tập chữ thảo trên bàn lại đưa cho ta rồi nói: “Hầu gia hiện đang ở viện phía tây. Ngươi đến đó chỉ cần gật đầu, không cần nói gì cả, ngài ấy không thích ồn ào”.

Ta liên tục gật đầu, ôm quyển trục trong tay, nói với Thanh Ca: “Ta sẽ tự mình tới đó, ngươi có thể ở lại chăm sóc vị công tử này hoặc là về trước đi.”

Thanh Ca hiểu ý, ngay lập tức đồng ý.

Cảnh vật dọc đường tuy rất đẹp nhưng lại khiến ta cảm thấy bất an, ta bước nhanh từng bước nhỏ, sợ có người bắt gặp làm hỏng kế hoạch của mình, càng đi về phía Tây, càng hẻo lánh, cuối cùng cũng trông thấy một viện nhỏ ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Gã sai vặt trước cửa hành lễ với ta. Ta mỉm cười đáp lễ rồi đi theo sau lưng hắn. Hắn đi thẳng về phía trước, rất nhanh đã đến một cánh cửa, hắn thay ta mở cửa ra. Đợi ta đi qua cánh cửa thì đập vào mắt chính là đường phố, quay người lại thì “ầm” một tiếng, cánh cửa gỗ suýt nữa thì đập vào mũi ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nang-nhu-hoa-nhu-ngoc/3.html.]

 

6.

 

Ta vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt nóng bừng, muốn gõ cửa nhưng phải kìm lại, chỉ vứt cuốn sách trong tay ra cho hả giận rồi nhìn xung quanh, may mắn là xung quanh không có ai nên ta lấy khăn lụa che kín mặt.

 

Giọng nói của Thanh Ca truyền đến: “Cô nương, cô nương, có ở đó không?”

 

“Ta ở đây.” Ta bước về phía bức tường.

 

Hai cánh tay gầy guộc treo trên tường, Thanh Ca thò đầu ra: “Cô nương, người vừa rồi chính là Hầu gia, ngài ấy cố ý dẫn người đến cửa sau, bây giờ chúng ta phải làm gì?”

 

“Từ Trạch Nhất quá gian xảo” Ta tức giận nói.

 

“Chúng ta có nên quay lại thu dọn đồ đạc không?” Nàng ấy có chút ủ rũ.

 

“Muội đừng vôi, đợi ta quay vào xem hắn có thấy sợ không”

 

“Cửa chính có người canh, hắn sẽ không cho cô nương vào phủ nữa, hơn nữa Hầu gia cho rằng cô nương đang tìm mọi cách để gặp ngài ấy nên có ác cảm với cô nương” mặt Thanh Ca đỏ bừng, hai má phồng lên, vội nói: “Muội sắp không giữ được nữa, muội ngã mất”.

 

“Ôi” Nàng ấy ngã xuống đất.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Ta hỏi: “Thanh Ca, muội có sao không?”

 

“Muội không sao”

 

“Muội vào đi nói với bà tử, cho người đánh xe của chúng ta vào phủ chuyển đồ, muội đưa cho hắn một ít bạc, đưa luôn hộp hoa cúc lê cho hắn. Ta muốn dùng xe ngựa, bảo hắn ở đầu phố chờ ta”

 

“Cô nương định làm gì vậy?”

 

“Ta cứ vui vẻ ở lại quý phủ đấy, sao ta có thể để hắn đùa bỡn như vậy được”. Tính ta từ nhỏ chưa từng chịu thua cái gì, càng cố áp ta càng không được.

 

Mặc kệ Từ Trạch Nhất có ý gì, cứ coi như để chọc điên hắn đi, ta nhất định phải trở về phủ cho bằng được.

 

Ta ra đầu phố đứng chờ một lát, khi thấy xe ngựa nhà ta thì ta lập tức lên xe bảo người đánh xe đi đến một nơi.

 

Ta định đến Vân Cẩm các mua vài bộ y phục và trang sức mới, sau đó đến Triệu phủ. Ta luôn thích những gam màu tươi sáng, lần này cũng không ngoại lệ, màu vàng nhạt và màu tím khiến tâm tình của ta dễ chịu hơn một chút, ta chải lại tóc mà đeo một bộ trâm tua rua bằng vàng.

 

Mở chiếc hộp gỗ ra, bên trong có hai bộ tranh thư pháp và một miếng ngọc bội.

 

Ta đưa ngọc bội ra và nói với người đánh xe: “Ngươi giao cái này cho quản gia của quý phủ”

 

Một lúc sau, quản gia đến đón ta, kính cẩn mời ta vào nhà rồi dẫn ta đến tiền sảnh. Trong đại sảnh có một nam nhân đang ngồi nghiêm túc, dáng người rất giống Từ Trạch Nhất, nhưng không trắng trẻo như hắn, dung mạo cũng coi như tuấn tú.

 

Khi thấy ta đến, y đặt ly trà xuống rồi nói: “Không ngờ lại là một vị cô nương”.

 

 

Loading...