Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nàng như hoa như ngọc - 13

Cập nhật lúc: 2024-12-06 12:29:30
Lượt xem: 49

Ta vội vàng đuổi theo, ngăn cản đường đi của hắn: "Hầu gia, ta thêu vì ngài, đều là vì ngài.”

Từ Trạch Nhất nhìn ta với ánh mắt không có gợn sóng, hắn không nói một lời, nhìn chằm chằm khiến trong lòng ta sợ hãi, đành phải ngoan ngoãn nhường đường.

Hắn nghênh ngang rời đi.

Ta lập tức nổi giận với Triệu Tử Phong, chất vấn hắn: "Ngươi còn nói muốn giúp ta, kết quả chính là hại ta.”

“Ngươi đừng nóng vội.”

“Vừa rồi vì sao phải nhận là xiêm y này là của ngươi, ngươi có thể không nhận.”

“Ta cũng không thể trợn mắt nói dối.”

“Có cái gì không thể." Ta ảo não, bước nhanh ra khỏi phòng.

Ta còn muốn đi tìm Từ Trạch Nhất, tóm lại có thể nói rõ ràng.

19

Ta đi lòng vòng trong vườn nửa ngày, cũng không thấy bóng dáng Từ Trạch Nhất, không khỏi tự thương hại mình, nhớ tới mấy ngày nay tất cả đều là uổng phí công phu.

Gió xuân không làm giảm đi cái lạnh, thổi tung vạt váy ta, xoa dịu sự bất đắc dĩ trong lòng, ta đi dọc theo bên hồ chậm rãi trở về.

Trăng trong đêm nằm ngoài tầm với.

Trăng trong nước không thể bắt được.

Nhưng có những chiếc đèn hoa sen bồng bềnh, tỏa sáng rực rỡ như sao rơi xuống hồ.

Ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện bờ bên kia hồ có rất nhiều người đứng, khiến ta rất ngạc nhiên, bước tới gần bờ nước một chút, lại cảm thấy lòng bàn chân không vững, thân thể không khỏi ngã xuống nước.

Vốn tưởng rằng nhất định phải rơi xuống nước, lại có một đạo lực kéo ta trở về, ta thấy một bóng đen ngã vào trong hồ.

“Bùm...", nước b.ắ.n lên tung toé.

“Là ai?" Ta ngồi xổm xuống hỏi.

Một người từ dưới nước nổi lên, là Từ Trạch Nhất, dưới ánh trăng khuôn mặt hắn ướt sũng, làm ta giật mình: "Hầu gia..."

“Hầu phủ không phải là nơi ngươi tìm cái c..hết. Huống chi, ta cũng không phải là người chia rẽ uyên ương." Khẩu khí của hắn vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ, làm vỡ bóng trăng trong hồ, lung lay không thành hình.

Một ngọn đèn hoa sen dịu dàng, nhẹ nhàng khéo léo tựa vào vai hắn, xiêm y đã ướt sũng không khỏi khiến ta băn khoăn, lấy tay áo lau mặt hắn, nói: "Hầu gia, ngài lên đây nói chuyện trước.

Thân thể hắn ngẩn ra, lui về phía sau, lại nhỏ giọng nói: "Đừng lên tiếng, người phía trước tới, ngươi cứ nói không có chuyện gì." Nói xong liền lặn xuống nước.

Chỉ có đèn hoa sen cô lắc lư

Phía sau có một giọng nữ thanh lệ vang lên: "Ai đứng ở đây, ở bên hồ làm gì, thật khiến người ta cảm thấy sợ hãi.”

Ta xoay người nhìn, là đại phu nhân quý phủ, chính thê của huynh trưởng Hầu gia, nàng mặc váy màu cam, mặt mày lộ ra khí thế áp người, lúc mới vào phủ đã gặp qua một lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nang-nhu-hoa-nhu-ngoc/13.html.]

Nha đầu bên cạnh nàng giành nói trước: "Đại phu nhân, đây là cô nương Sương phủ, còn ở phủ chúng ta.

“Chào đại phu nhân."Ta cung kính thi lễ.

Sắc mặt nàng dịu đi một chút, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều: "Hôm nay quý phủ có yến tiệc, người thân thích đều tới thắp đèn, vốn là muốn mời cô nương đi cùng, nhưng nghe nói thân thể không khoẻ, vì sao lại tới bên hồ này hóng gió?"

“Ta ra ngoài đi lại một chút, tiêu thực.” (tiêu hoá thức ăn)

"Ta mới vừa nghe thấy tiếng rơi xuống nước, cô nương biết chuyện gì không?"

“Có lẽ là ta không cẩn thận đá viên đá xuống hồ, chưa từng nhìn thấy cái gì khác.” Trong lòng ta nghĩ tới Từ Trạch Nhất, mong hắn ở trong nước lạnh đừng ngâm ra bệnh. Lại rất cảm kích hắn, hẳn là sợ sinh ra nghi ngờ nên mới bảo ta không nói.

Đại tẩu nhìn phía sau ta, xác định mặt hồ tĩnh lặng mới thôi: "Đã như thế, cô nương sớm về phòng nghỉ ngơi đi, đừng để cơ thể lại không tốt.

“Vâng, ta sẽ quay về ngay.”

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

“Ta đi đây.”

Ta hết sức nghe lời, thấy mọi người đi xa rồi mới dám đến bên hồ nhìn, nhỏ giọng gọi: "Hầu gia... Từ Trạch Nhất, ngài có ổn không?"

Mặt nước không động đậy, sóng gợn lăn tăn, ánh trăng yểu điệu.

Ta càng lo sợ bất an, sợ hắn có chuyện không hay xảy ra, bị quý tộc quở trách là chuyện nhỏ, hại một mạng người là chuyện lớn, không khỏi cảm thấy hối hận. Lại nghĩ hắn thông minh siêu quần, không chừng lặn vô cùng tốt, đợi thêm một lát nữa là có thể thấy hắn đi lên.

Nhưng, khi tất cả người bờ bên kia đều giải tán, đèn hoa sen cũng dần dần ảm đạm, cũng không thấy hắn.

Gió lạnh từng đợt giống như đang đánh vào mặt ta, thổi đến cả người ta cứng ngắc, hận không thể lập tức xuống nước tìm hắn.

Hầu gia, ngươi rốt cuộc sống hay c..hết, cũng nên nói với ta một tiếng.

20

Ta nhìn thẳng mặt nước thật lâu không dám dời mắt, mong ngóng một khắc sau có thể gặp Từ Trạch Nhất.

Trong thoáng chốc, giống như có người đang gọi ta.

“Cô nương..."

Là Thanh Ca chạy tới.

Ta vội vàng kéo tay nàng: "Thanh Ca, Hầu gia xuống nước không thấy lên, tất cả đều là lỗi của ta.”

Nàng dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau mặt ta, đỡ ta dậy, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: "Cô nương đừng lo lắng, Hầu gia không sao đâu, ngài ấy dặn gã sai vặt gọi ta tới tìm cô nương, dẫn cô nương trở về phòng.”

Ta nhất thời mờ mịt, không lấy lại được tinh thần.

“Gã sai vặt nói Hầu gia đã trở về, bảo cô nương cũng nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi, chuyện hôm nay đừng nhắc tới với ai, để người ta không dị nghị, nói khó nghe.”

“Thật không?" Ta thoáng thở phào nhẹ nhõm, lại giống như đang nằm mơ, nắm c.h.ặ.t t.a.y Thanh Ca.

“Cô nương, đây là làm sao vậy?”

Loading...