Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nàng dâu giấy - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-07 16:05:34
Lượt xem: 1,781

4

Chú Vĩnh Vượng đến gõ cửa, lần này cuối cùng cũng không phải là ban đêm nữa.

Chú ấy có vẻ sụt cân nhiều, khuôn mặt trông hốc hác nhưng đôi mắt lại đặc biệt sáng ngời và tràn đầy niềm vui.

Bà nội chặn cửa, tức giận hỏi: “Lần này mày lại định nhờ chú làm chuyện xấu xa gì nữa đấy? Nhà chúng tao không chào đón mày vào cửa đâu!”

Trên mặt chú Vĩnh Vượng lộ ra nụ cười: "Dì, dì hiểu lầm rồi, lần này cháu đến đây là để nói với dì và chú Quân một chuyện tốt."

Mà nội híp mắt: “Mày có thể làm được điều gì tốt?”

Vĩnh Vượng đỏ mặt, "Cháu sắp kết hôn, ngày mốt sẽ tổ chức yến tiệc. lúc đó chú dì nhất định phải mang Tiểu Miêu Tử đi cùng chung vui nhé."

Đêm đó đang ngủ tôi nghe thấy bà nội thì thầm với ông nội:

"Tôi nghĩ tên Vĩnh Vượng này khéo bị động kinh rồi đi, nhà nó nghèo đến mức nửa bơ gạo cũng phải đi vay. Làm sao có thể có một người phụ nữ đi nguyện ý đi theo nó được? Tôi sợ là nó đi bắt cóc lừa gạt ở đâu đó về."

Ngày tổ chức tiệc, ông nội không đi. Bà tôi tin rằng chú Vĩnh Vượng là kẻ nói dối nên tay không, chẳng chuẩn bị quà cáp gì dắt tôi đi tới

Nhưng vừa đến nơi, chúng tôi đã choáng váng.

Hầu hết người trong thôn đều có mặt ở đây, từ trong sân đến ngoài đều bày ra mấy chục bàn tiệc.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Thật trùng hợp, chú Vĩnh Vượng cũng đang từ trong nhà đi ra.

Chú ấy kéo bà tôi đến bàn chính và nói: "Dì, dì không được đi. Dì và chú Quân là ân nhân của cháu."

Bà tôi vừa lúng túng vừa khách sáo.

Chúng tôi đến muộn nên bữa tiệc gần như đã kết thúc.

Nhưng không khó để nhận ra rằng lần này chú Vĩnh Vượng gần như đã sử dụng hết tài sản trong nhà để đãi tiệc.

Bữa tiệc của một gia đình giàu có chỉ có mười món và một món canh trên bàn mà thôi. Vậy mà ở đây, tôi đếm được mười hai đĩa, trong đó một nửa là các món thịt như gà, vịt, cá.

Các thím cùng bàn đều đã ăn rồi, miệng đầy dầu mỡ.

Lúc đầu tôi cũng rất thèm ăn nhưng không hiểu sao khi tôi đưa miếng thịt vào miệng lại cảm thấy có mùi hôi thối.

Mùi rất giống mùi gia súc c.h.ế.t thối rữa trong chuồng.

Tôi quay đầu lại, bà nội ở bên cạnh dường như không ngủi thấy mùi gì.

Bà liên tục gắp thịt vào đĩa cho tôi.

Tôi giả vờ đau bụng và đẩy đĩa ra sau.

Bà tôi hận sắt không thể rèn thành thép, chỉ vào mũi tôi mắng: "Đồ có phúc không biết hưởng!"

Sau đó nhét chiếc chân gà còn lại vào miệng.

Khi chúng tôi ăn gần xong, tôi quay lại hỏi các dì:

"Nàng dâu của Vĩnh Vượng, mọi người đã nhìn thấy chưa?"

"Nhìn rồi, đẹp lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như bánh bao, vòng eo nhỏ kia chỉ rộng hơn gang tay một chút, có thể vặn vẹo xoay người, quả thực là người thật hàng thật đấy."

Dì Lưu ngồi cùng bàn nhổ nước bọt vào vỏ hạt dưa, “Sao cô biết người này có thể xoay được, chưa đứng dậy thì chưa biết có phải là bị liệt hay không đâu!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nang-dau-giay/chuong-4.html.]

"Sao miệng lưỡi chị lại độc ác thế nhỉ! Tôi nghĩ chị ghen tỵ với người ta vừa trẻ vừa đẹp lại tìm được một người yêu thương mình như Vĩnh Vượng thì có ."

Dì Lưu và các thành viên khác trong gia đình ngày nào cũng cãi vã hoặc đánh nhau. Nghe xong điều này thì tự nhiên tức giận, âm dương quái khí mà nói: “Tôi ghen tị. Tôi ghen tị vì cô ta giống con hồ ly tinh thì sao. Vậy thì các ngươi phải cẩn thận mà trông chừng người nhà mình đi, không biết sau này thế nào đâu. Nhỡ đâu giống con tiện nhân Văn Tú kia, câu dẫn hết nam nhân của nhà các ngươi đấy."

Tôi vừa định hỏi bà tôi Văn Tú mà Lưu thẩm đang nhắc đến là ai

Nhưng nhìn thấy sắc mặt của các dì bên cạnh đều đen như đáy nồi, muốn xé xác dì Lưu ra.

Sắc mặt của bà nội cũng không lấy gì làm tốt lắm.

Tôi không dám nói nữa.

Lấy cớ đi nhà xí, tôi lặng lẽ lẻn vào phía dưới cửa sổ nhà chú Vĩnh Vượng.

Từ xa tôi đã nhìn thấy một người đang trốn ở đó.

Là Tiểu Phúc Tử của gia đình dì Lưu.

Tiểu Phúc Tử bằng tuổi với tôi, là một tay côn đồ nổi tiếng trong làng. Ngày bình thường hắn khi dễ tôi cũng không ít. Nhìn thấy tôi từ xa, hắn thở dài

“Cậu cũng đến xem chú Vĩnh VƯợng ngủ với hồ ly tinh đấy hả?”

Tôi sững sờ, không trả lời.

"Quên đi, tôi thấy cậu cũng chỉ là đò ngốc thôi, thành thật chút, đừng nói gì cả."

Tôi gật đầu.

Trên cửa sổ dán dòng chữ hỷ màu đỏ tươi, tôi thấp nên chỉ mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài nằm trên giường, đắp chăn màu đỏ, như đang ngủ.

Tôi vừa định kiễng chân lên nhìn kỹ hơn thì lại bị Tiểu Phúc Tử bên cạnh kéo lại.

"Ahhh!!! Có ma! Có ma!"

Tiểu Phúc Tử cao hơn tôi nửa cái đầu, tôi không biết hắn ta đã nhìn thấy gì. Hắn hét lên và ngã xuống đất, m.á.u chảy đầy mặt.

"Mấy đứa đang làm gì thế?"

Sau lưng, một giọng quát tức giận từ đỉnh đầu truyền đên. .

Đó là chú Vĩnh Vượng.

Chú ấy dường như đã thay đổi. Đôi mắt chú đỏ hoe, mặt biểu cảm như hung thần ác sát.

Hai tay run run, ông ấy một tay tóm được cả hai chúng tôi.

"Tiểu tử này, ngươi nằm trên sàn làm gì?"

Là dì Lưu!

Dì ấy đến tìm Tiểu Phúc Tử, sau lưng là bà nội tôi.

Tiểu Phúc Tử bị dì Lưu dắt tai về nhà.

Tôi vội chạy ra sau lưng bà nội,

Trước khi rời đi, tôi lại nhìn chú Vĩnh Vượng một lần nữa, nửa khuôn mặt của ông ấy ẩn trong bóng tối, nhìn thẳng vào tôi, u ám và đáng sợ như muốn ăn thịt người.

Tôi rùng mình sợ hãi, chạy hai bước, túm lấy góc áo của bà nội rồi vội vã về nhà.

Loading...