Năm Tháng Bình An - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-09-23 00:57:49
Lượt xem: 1,519
Tôi chợt thấy mệt mỏi vô cùng, cảm giác như mình đã đi sai đường từ rất lâu rồi.
Nơi giao nhau giữa bóng tối và ánh sáng trong quán net đung đưa khiến tôi không mở nổi mắt, nhưng vẫn nhìn thấy cậu thiếu niên vội vã chạy tới.
Tôi muốn lướt qua anh ấy, nhưng anh ấy lại nắm chặt lấy cánh tay tôi.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Tôi nhìn anh ấy, nhưng anh ấy không nói gì, rồi lại buông ra.
Trái tim tôi hoàn toàn chìm xuống đáy vực.
"Về những chuyện phiền phức trước đây, tôi xin lỗi, xin lỗi cậu."
"Tôi sẽ không quản cậu nữa, Cố Tu."
Nói xong, tôi quay người bỏ đi.
Sau này nghĩ lại, nếu lúc đó, khi nói chuyện, tôi để ý kỹ vết sẹo trên trán anh ấy, và bộ quần áo bẩn thỉu...
Hoặc nếu sau khi quay lưng bước đi, tôi ngoảnh lại nhìn thêm một lần...
Lẽ ra tôi nên nhận ra cậu thiếu niên của mình đã tan nát cõi lòng đến mức nào, anh ấy đang phải trải qua sự tra tấn kinh hoàng gì.
Vô số bộ phim truyền hình xuyên không, khoa học viễn tưởng đều nói với chúng ta rằng, không thể thay đổi lịch sử, nếu không sẽ có thảm họa lớn hơn xảy ra.
Có lẽ vì bị tôi làm xáo trộn như vậy, cuối cùng tôi và Cố Tu đều không thể đến được với nhau.
Tôi quyết định cố gắng để mọi thứ trở lại bình thường, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí chuẩn bị chuyển trường về trường Nhất Trung.
Lúc này, giáo viên chủ nhiệm đã thay đổi thái độ hoàn toàn, dùng đủ mọi cách để thuyết phục tôi, thậm chí còn kể lể về cuộc sống khó khăn của mình.
Giáo viên của trường Nhất Trung đã đích thân gọi điện cho tôi, xác nhận thời gian tôi sẽ quay lại.
May mà trong khoảng thời gian này, Cố Tu cũng không đến lớp, tôi cũng đỡ phải ngại ngùng.
Mỗi người đều có số phận của riêng mình, tôi chỉ là một người bình thường, không phải thần thánh gì, tốt nhất là nên từ bỏ cái ý định làm thánh mẫu đi.
Vào ngày lên lớp cuối cùng của tôi, các bạn học đều lưu luyến không nỡ, chỉ có Lâm Oánh Oánh là cười tươi như hoa.
Tôi thu dọn cặp sách, khựng lại một chút.
Lại nhìn về phía cửa, chắc chắn Cố Tu sẽ không quay lại, tôi lục lọi bàn học của anh ấy, tìm thấy mẩu giấy nhỏ được kẹp trong sách.
Tôi cẩn thận kẹp nó vào vở của mình, coi như là chút kỷ niệm cuối cùng cho chuyến đi tìm chồng vừa rồi.
Từ nay về sau đường ai nấy đi, có thể gặp lại và yêu lại hay không, còn phải xem duyên phận.
Đó là cả mười năm đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nam-thang-binh-an/chuong-8.html.]
Cố Tu đáng ghét, nếu mệt mỏi quá, em sẽ không chờ nữa đâu.
Đang miên man suy nghĩ thì lớp trưởng mặc áo sơ mi trắng nhẹ nhàng tiến đến trước mặt tôi.
"Đường Hi, hôm nay là sinh nhật tôi, cậu không quên chứ."
"Vừa hay cậu cũng sắp đi rồi, tối nay cả lớp đều đi, coi như là tiệc chia tay cậu luôn nhé."
Nói đến nước này, các bạn học xung quanh cũng hùa theo, Tiểu Mỹ cũng không ngừng lắc tay tôi, cuối cùng tôi đành phải đồng ý.
Liếc mắt qua, tôi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Oánh Oánh bỗng chốc sa sầm xuống.
Về đến nhà, cất cặp sách đi, nghĩ đến việc Kỷ Vũ nói cả lớp sẽ đến, nghĩa là có thể Cố Tu cũng sẽ đến...
Tim tôi đập nhanh hơn một chút, bắt đầu lục tung tủ quần áo.
Lọ Lem muốn tham gia buổi dạ hội có hoàng tử sa cơ, phải thật xinh đẹp, tiện thể để lại một chiếc giày thủy tinh, mới có thể khiến hoàng tử sa cơ sau khi trở thành vua cũng nhớ mãi không quên.
...
Vào một đêm hè đầy sao lấp lánh, tôi thực sự đã tìm thấy một chiếc váy màu xanh da trời được đính đá lấp lánh, cùng một đôi giày thủy tinh trong suốt.
Tôi xịt lên đó mùi hoa dành dành mà Cố Tu trưởng thành thích nhất.
Rồi tôi còn đặc biệt gọi tài xế đến đón, đưa tôi đến biệt thự.
Trên đường đi, tôi vẫn còn đang nghĩ xem mình phải nói gì để để lại ấn tượng sâu sắc cho Cố Tu.
Em là vợ tương lai của anh đấy, muốn yêu đương thì mau mau đến tìm em, dám tìm người khác thì anh c.h.ế.t với em!
Có phải hơi hung dữ quá không nhỉ?
Hu hu hu, Cố Tu ơi, em thích anh lắm, anh đừng thích người khác có được không...
Thế này thì có vẻ hèn mọn quá!
Nếu sau này ở bên nhau, tôi còn có tiếng nói gì trong nhà nữa không?
Cố Tu, đừng quên anh còn nợ em ba trăm lẻ năm ngàn đồng, mỗi năm tính lãi suất một trăm phần trăm, cố gắng mà kiếm tiền đi, chưa trả hết thì đừng có mơ tưởng gì khác.
Có phải hơi lạnh lùng quá không, với cả cái vụ lãi suất một trăm phần trăm này nữa...
Đây chẳng phải là cho vay nặng lãi rồi sao.
Tôi nghĩ đến đau cả đầu mà vẫn chưa nghĩ ra nên làm thế nào.
Chẳng lẽ thật sự để lại cho anh ấy một chiếc giày thủy tinh?