Năm Tháng Bình An - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-23 00:33:51
Lượt xem: 2,398
Cuối tuần đầu tiên sau khi sống lại, mưa dầm dề.
Không khí ẩm ướt bám chặt vào người đi đường, tôi xách giỏ đi chợ, len lỏi qua những con hẻm nhỏ.
Đột nhiên, tại một góc cua, tôi bị một thứ gì đó làm vấp ngã.
Chết tiệt! Cái gì thế này! Dài thế?!
À, là chân của một thiếu niên xinh đẹp.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Tôi chưa bao giờ thấy Cố Tu thảm hại như vậy.
Khi chúng tôi gặp nhau, anh ấy đã là một ông chủ có chút thành công, còn tôi là một du học sinh mới về nước, ứng tuyển làm thư ký của anh ấy.
Sau đó lại gặp nhau trong buổi xem mắt, anh ấy theo đuổi tôi, và rồi chúng tôi đến với nhau một cách tự nhiên.
Tôi không biết một thiếu niên xinh đẹp u ám và trẻ con như vậy đã lớn lên như thế nào để trở thành một người đàn ông trưởng thành, bá đạo và quyến rũ.
Nhưng cô thư ký vàng gọn gàng, năng động năm nào giờ cũng chỉ là một cô nàng mũm mĩm xách giỏ đi chợ.
Thiếu niên dựa vào góc tường, mặc cho mưa rơi, nghe thấy tiếng động của tôi cũng không ngẩng đầu lên, chỉ co chân lại, cuộn tròn người.
Tôi nghiêng ô che lên đầu anh ấy.
"Cố Tu?"
Thiếu niên từ từ ngẩng đầu, m.á.u chảy xuống theo gò má trắng nõn, đỏ trắng tương phản rõ rệt, đôi mắt đen như đầm sâu không có chút sức sống nào.
Tim tôi như bị ai đó đ.â.m một nhát, không kịp để ý đến đồ trên tay, tôi vội vàng đỡ một cánh tay của anh ấy lên vai mình, cố gắng đỡ anh ấy dậy.
Thiếu niên không kịp phản ứng, tôi cũng chẳng biết mình đã chạm vào vết thương nào mà khiến anh ấy khẽ rên lên đau đớn, giọng bực bội: "Cậu làm gì thế..."
Vừa nói anh ấy vừa cố vùng ra khỏi tôi...
Đùa à?
Anh ấy nghĩ có thể vùng ra khỏi tôi sao?
Tôi dùng sức đè xuống, cộng thêm việc anh ấy đang bị thương nên quả nhiên không thể động đậy được nữa, chỉ còn biết trừng mắt nhìn tôi đầy bực tức.
Tôi lại càng áp sát hơn, để toàn bộ trọng lượng của anh ấy dồn lên người mình.
Bỗng nhiên, mặt thiếu niên ửng đỏ, ánh mắt nhìn tôi càng thêm hung dữ: "Cậu là con gái mà sao lại..."
Thiếu niên nhíu mày, không nghĩ ra được từ nào để miêu tả, chỉ biết tức giận trong lòng.
Phản ứng này đã hoàn toàn làm dịu đi trái tim căng thẳng của tôi, khiến tôi bật cười.
Ôi ôi, Cố Tu ơi Cố Tu à, vậy mà anh cũng có ngày này...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nam-thang-binh-an/chuong-2.html.]
Ai đã từng dùng cà vạt trói em, dù cho em có cầu xin thế nào cũng không nghe?
Đúng là đáng đời!
Phong thủy luân chuyển! Thời đại đã đổi thay! Thế giới này không còn là của Cố Tu nữa!
Một cậu thiếu niên mười bảy tuổi dù có gầy đến đâu cũng không hề nhẹ cân chút nào.
Mùa đông vừa mới qua, tôi toát mồ hôi nhễ nhại.
Thấy thế, anh ấy lại giãy giụa, tôi liền quát lên: "Đừng có động đậy!"
Có vẻ như anh ấy không ngờ tôi lại đột ngột nổi nóng, thế là ngay lập tức ngoan ngoãn trở lại.
Tôi nghiêng đầu, nhìn thấy m.á.u và nước mưa hòa lẫn trên mặt thiếu niên ấy, đôi mắt anh cụp xuống, dường như còn có chút uất ức.
Lòng tôi lại mềm nhũn, chỉ còn biết dịu dàng dỗ dành: "Ngoan nào, chúng ta sắp về đến nhà rồi, lúc về tôi sẽ nấu canh sườn cho cậu uống, được không?"
Thiếu niên im lặng hồi lâu, rồi mới lên tiếng: "Cậu không cần phải đối xử với tôi như vậy đâu."
"Tôi phát hiện ra rồi, cậu cứ nhìn tôi mãi."
"Cậu đừng..."
Tôi ngắt lời anh ấy ngay lập tức.
"Bớt tự luyến đi, lo mà học hành cho tốt, tôi không yêu sớm đâu, với lại tôi có tỏ tình đâu mà cậu lại vội vàng từ chối thế?"
Thiếu niên khịt mũi, rõ ràng là không phục.
...
Về đến căn hộ nhỏ, mưa càng lúc càng lớn, tôi đi lấy hộp thuốc để băng bó cho anh ấy, vừa vén tay áo lên, anh ấy đã rụt lại, những vết sẹo trên đó khiến tôi giật mình.
Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, còn có một vết lõm do tàn t.h.u.ố.c lá gây ra, thật là khủng khiếp.
"Không phải cậu là đại ca trường học sao? Sao lại bị người ta bắt nạt thế này!" Giọng tôi hơi cứng rắn, nhưng động tác sát trùng lại vô cùng nhẹ nhàng.
Thiếu niên khịt mũi một tiếng, bướng bỉnh nói: "Bọn họ đông người, thắng không vẻ vang gì."
Tôi liếc anh ấy một cái.
Đang lau chùi, bỗng nhiên bên ngoài sấm chớp ầm ầm, ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt, tôi rõ ràng nhìn thấy thiếu niên run rẩy một chút.
Không khí dường như trở nên yên tĩnh.
"Tại sao người khác lại không thích cậu?" Tôi hỏi.
Thiếu niên gần như không suy nghĩ gì, đáp thẳng: "Không đáng."
"Vậy thì học hành chăm chỉ, làm việc nghiêm túc, đối xử tốt với mọi người, trở nên đáng để người khác yêu thích hơn, chẳng phải tốt hơn sao?"