Năm tháng bị lãng quên - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-11-16 19:21:58
Lượt xem: 79
Ngày chúng tôi biết tin bạn gái cũ của Chu Kỳ bị ung thư, vốn dĩ ban đầu hai người chúng tôi đã lên kế hoạch đi du lịch một năm ngày cưới.
Tôi thu dọn hành lý, quay sang hỏi anh ấy, "Anh có muốn lấy chiếc cà vạt xang đậm kia theo không?".
Nhưng anh chỉ đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, dường như mất đi hết các giác quan.
"Chu Kỳ?".
Tôi cao giọng gọi lại một lần nữa, Chu Kỳ mới ngẩng đầu lên và quay sang nhìn tôi, cứ như thể mới vừa bừng tỉnh khỏi một giấc mộng.
"... Tô Dư".
Tôi ngẩn người một lúc, "Sao vậy?".
"Tô Dư sắp c.h.ế.t rồi".
Nói xong, anh ấy không nhìn tôi thêm nữa, xoay người bước ra khỏi cửa.
Anh bước đi rất nhanh, cứ như chỉ cần chậm đi một giây, Chu Kỳ sẽ không bao giờ có thể gặp lại người đó nữa.
Khi tôi theo đến bệnh viện, Chu Kỳ sớm đã tìm được Tô Dư đang nằm trong một phòng bệnh rồi.
Vẻ mặt anh ấy ủ rũ, lật xem bản báo cáo chẩn đoán của cô ấy ra xem, sau đó lại hỏi: "Xảy ra từ bao giờ?".
Tô Dư cuộn tròn người trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt gần như trong suốt, Tháng trước đi kiểm tra sức khỏe phát hiện ra, bác sĩ nói đã quá muộn rồi, không thể chữa trị được nữa...".
Cô ấy còn chưa nói xong, thấy tôi đứng ngoài cửa, Tô Dư đột nhiên bật khóc, "Thực sự xin lỗi, chị Ôn Từ. Em không phải cố ý quấy rầy hôn nhân của hai người, chỉ là em đã quá sợ hãi mà thôi".
"Em chỉ mới hai mươi bốn tuổi, em không muốn chết...".
Anh xoay người lại, thuận theo ánh mắt của cô ấy nhìn thấy tôi, sắc mặt của Chu Kỳ đột nhiên trở nên khó coi, trong ánh mắt còn mang theo vẻ trách móc, "Em tới đây làm gì?".
Lúc này nếu nhắc tới chuyện đã thống nhất về chuyến du lịch tuần trăng mật kỷ niệm ngày cưới, thì có vẻ như không biết nặng nhẹ rồi.
Tôi cụp mắt, trấn an nhìn Tô Dư nói: "Chị chỉ đến xem liệu có gì chị có thể giúp được hay không?".
"Không cần".
Không đợi Tô Dư lên tiếng, anh ấy đã giành nói trước, ngữ khí cực kỳ cứng rắn, "Em quay về đi".
Trước khi rời đi, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi quay lại nhìn thoáng qua.
Anh ôm lấy Tô Dư trong lòng, thậy sự ôm rất chặt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Dư tựa vào vai Chu Kỳ, hai mắt nhắm lại, nước mắt cứ thế chảy không ngừng.
"Em chỉ có mỗi anh".
Cô ấy nghẹn ngào, lẩm nhẩm nói: "Chu Kỳ, em cái gì cũng không còn, chỉ còn có mỗi anh".
Anh ấy càng dùng sức mà ôm Tô Dư chặt hơn, trong giọng nói mang theo sự chua chát: "Anh biết".
Tựa như giữa hai người họ, trước nay vẫn tình đầu ý hợp, chưa từng chia xa.
Tôi ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng ấy, cảm xúc trong lòng như thủy triều dâng, nhưng lại chẳng thế làm gì.
Khi đối mặt với cái chết.
Những người khỏe mạnh, còn sống, cho dù có bất kỳ cảm xúc gì, đều là không hiểu chuyện.
Tôi và Chu Kỳ vốn dĩ là thanh mai trúc mã, đến năm mười sáu tuổi thì bắt đầu ở bên nhau.
Về sau nhà tôi xảy ra biến cố, phương án cuối cùng của gia đình là gửi tôi sang nước ngoài.
Bởi vì không chắc chắn được thời gian sẽ mất bao lâu, vậy nên tôi đành phải nói lời chia tay với anh ấy.
Vì chuyện này mà anh cực kỳ tức giận, còn nói tôi không tin tưởng mình nên không đồng ý chuyện yêu xa. Nhưng ngày tôi đi, Chu Kỳ đến sân bay tiễn tôi với đôi mắt ửng đỏ, "A Từ, anh sẽ đợi em trở về".
"Cho dù là bao lâu đi chăng nữa, anh vẫn luôn đợi em".
Chính vì câu nói này mà trong những tháng ngày khó khăn nhất tôi đều tự mình cố gắng vượt qua, thậm chí chỉ mất ba năm để hoàn thành chương trình học vốn dĩ phải mất đến năm năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nam-thang-bi-lang-quen/chuong-1.html.]
Nhưng khi tôi về nước, bên cạnh Chu Kỳ đã xuất hiện cô bạn gái mới.
Một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, là Tô Dư, đàn em khóa dưới của anh ấy.
Nghe nói cô ấy đã theo đuổi anh rất lâu, không hề nghĩ ngợi gì mà dành tất cả mọi thứ cho anh đến tận hai năm, cuối cùng Chu Kỳ mới miễn cưỡng đồng ý ở bên cạnh Tô Dư.
Sau khi tôi về nước, mấy người bạn thuở nhỏ của chúng tôi họp mặt, có người nhắc đến Tô Dư: "Nói gì thì nói, anh Kỳ đi đâu cô ta liền theo đến đó, anh ấy uống rượu thì Tô Dư ở bên cạnh nấu canh giải rượu, anh Chu bị bệnh cô ta liền mang cháo đến chăm sóc. Khi nghe nói hôm nay chúng ta tụ họp, Tô Dư còn muốn chạy đến tận đây".
Chu Kỳ nhíu mày, có thể thấy rõ tâm trạng không được tốt, "Đừng nhắc đến cô ấy".
"Đúng đúng đúng, em quên mất. Hiện tại Ôn Từ cũng đã về rồi, anh Chu cũng nên phân rõ ràng giới hạn với cô ta đi".
Tôi vô thức theo bản năng mà liếc nhìn Chu Kỳ, có điều anh ấy không nhìn tôi mà cúi đầu nhìn chăm chăm màn hình điện thoại, vẻ mặt lãnh đạm.
Buổi tụ họp hôm đó kết thúc trong không mấy vui vẻ.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Chu Kỳ hỏi tôi có muốn anh đưa về hay không, nhưng xem biểu hiện cố giấu vẻ gấp gáp kia của Chu Kỳ, tôi có thể đoán ra, trong lòng anh ấy kỳ thực không muốn đưa tôi về.
Tôi nhẹ nhàng nói: "Không cần đâu, em không uống rượu, có thể tự lái xe về được".
Trông Chu Kỳ có vẻ nhẹ nhõm hẳn, anh ấy lái xe rời đi.
Rất lâu sau đó tôi mới biết, hôm đó là sinh nhật của Tô Dư, cô ta ngồi ở nơi cao nhất của vòng đu quay, tay cầm bánh kem, gương mặt gượng gạo nở một nụ cười tự chụp một tấm ảnh.
Còn anh lái xe một đoạn đường dài, cuối cùng cũng chạy được đến bên cạnh Tô Dư trước 12 giờ đêm.
Sau khi tôi về nhà, một nửa số hành lý vẫn còn bày ra trong phòng ngủ.
Tôi cất từng bộ quần áo lại vào tủ, khi lấy tới chiếc túi đựng đồ vệ sinh cá nhân thì động tác của tôi chợt ngừng lại.
Trong đó có một chiếc máy cạo râu, xem qua có phần đã cũ, màu xanh da trời tươi sáng, không giống như thứ Chu Kỳ đã mua.
Vậy người tặng là ai, đáp án đã rõ ràng không cần nói cũng biết được.
Tôi nhìn chăm chăm nó một lúc lâu, sau đó trả lại vào ngăn kéo tủ.
Mãi đến khi trời tối thì Chu Kỳ mới trở về.
Trong ánh mắt anh ấy là tơ m.á.u đỏ ngầu, đuôi mắt cũng có chút đỏ, nét mặt mờ mịt thất thần.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, "Vé máy bay và khách sạn em đều hủy cả rồi".
“Ừm”.
“Còn về phần ba mẹ, cuối tuần về nói với họ một tiếng, còn những thứ định mua về cho họ lần này không mua được, lần sau ra nước ngoài sẽ mua nhiều hơn chút”.
Thực sự tôi chỉ là bình tĩnh trao đổi với Chu Kỳ về việc xử lý hậu quả của việc chuyến đi bị dừng đột ngột lần này, thế nhưng bỗng nhiên anh ấy lại tức giận.
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, ngữ điệu cực kỳ không tốt, “Chút chuyện nhỏ này mà em cũng phải nói với anh, không tự mình giải quyết được sao?”.
Tôi sững người mất vài giây.
Không biết vì sao tôi lại nhớ về rất nhiều năm về trước, khi chúng tôi mới bắt đầu ở bên nhau.
Khi đó chúng tôi học cùng một trường, nhưng lại khác lớp.
Tôi bị một nhóm nữ sinh trong lớp làm phiền, thế nên tôi liền nghĩ cách liên hệ với phụ huynh của bọn họ, kết quả khiến họ càng thêm ghi hận trong lòng, đến lúc tan học thì chặn tôi lại trong phòng thiết bị
Bởi vì từ nhỏ tôi đã được rèn giũa tính cách, đã quen với việc tự mình giải quyết mọi chuyện, vậy nên những điều này tôi đều không nói cho Chu Kỳ biết.
Nhưng anh ấy vẫn đuổi kịp đến đó, thay tôi giải quyết đám nữ sinh kia, sau đó anh quay đầu lại nổi giận với tôi, “Vì sao gặp chuyện không nói với anh?”.
“Một mình em cũng giải quyết được mà”.
“Nhưng anh là bạn trai của em”.
Lúc đó, anh vẫn còn là thiếu niên Chu Kỳ lửa giận bừng bừng nói ra những lời ấy, liên tiếp nửa tháng sau, ngay cả tiết tự học anh ấy cũng chạy tới lớp trông chừng tôi.
Sau đó Chu Kỳ dùng cả một khoảng thời gian dài, từng chút từng chút một thay đổi suy nghĩ của tôi, khiến tôi có chuyện gì cũng vô thức muốn chia sẻ hết với anh ấy, mỗi khi làm gì cũng nói với anh một tiếng.
Vậy mà hiện tại, anh lại bảo tôi rằng...
Chút chuyện nhỏ thế này cũng nói với anh, em không tự mình giải quyết được hay sao?