NĂM ẤY TA HẸN NGÀY MÌNH CHUNG ĐÔI - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-11-10 15:20:24
Lượt xem: 214
31
Chờ lúc ta lớn lên suy nghĩ lại, ta mới biết được, tuy nói ta và tỷ tỷ cùng tuổi, nhưng tỷ ấy trưởng thành hơn ta rất nhiều.
Tỷ tỷ suy nghĩ cẩn trọng, tâm tư tỉ mỉ, còn tâm tư của ta chỉ lớn bằng cái chén.
Ta ăn mặc chi tiêu đều do hạ nhân quán xuyến, bản tính ta lười nhác, không chịu tự mình động thủ.
Mẫu thân cũng nói mấy lần về bộ dáng lười nhác của ta, nhưng chỉ cần ta kéo tay áo mẫu thân nũng nịu, nói vài lời hay, mẫu thân cười ta vài câu “nhõng nhẽo”, thì cũng cho qua.
Những việc này, trong phủ ai cũng biết, bao gồm tỷ tỷ.
Nhìn thấy một bàn vỏ sơn trà, lòng tỷ tỷ sáng như gương.
Tề Minh từ trước giờ đến phủ đều chỉ tìm một mình ta, đến viện nhỏ của ta, không đi gặp tỷ tỷ.
Đại nha hoàn trong phòng ta từng nói, Tề Minh đi gặp ta luôn chọn y phục đẹp.
Việc Tề Minh viết kịch bản, là gã sai vặt bên người hắn lén nói cho ta. Lúc ta biết thì Tề Minh đang cầm kịch bản cùng gánh hát dàn dựng.
Tề Minh tự mình tìm tiên sinh dạy viết kịch bản, học hơn tháng, mới hài lòng mà viết kịch bản cho ta.
Ta khi đó mới nhớ tới câu nói của tỷ tỷ “y phục của Tề Minh có vẻ rộng” là ý gì, Tề Minh là mệt mỏi nên gầy đi, vẫn là trách ta không tốt.
Ta cảm thấy xấu hổ, nên kêu đầu bếp trong phủ làm bánh nhân đậu xanh, đặt trong chiếc hộp gỗ màu đỏ, mang đi tặng Tề Minh.
Lúc gặp Tề Minh, hắn mới từ sân khấu về tới, thấy ta, hắn có chút rối ren, hoảng loạn mà đem tay chà lau lên y phục vài cái.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Ta nhìn nhìn, trên tay hắn dơ hề hề, trên mặt cũng dính bùn.
Tề Minh không nói chuyện với ta mà nhanh như chớp chạy ra ngoài. Bởi vì chạy trốn quá gấp, còn té ngã một cái, bộ y phục từ lụa Vân Cẩm coi như bị hỏng.
Ta ở phía sau kêu hắn vài tiếng, hắn lại giả vờ không nghe được, ta che miệng nở nụ cười, Tề Minh cũng thật ngốc.
---
31
Tề Minh khi trở lại, y phục thay đổi, giày cũng thay đổi, cả ngọc bội bên hông cũng đổi thành huyết ngọc khắc hình cá chép.
Ta nhìn hắn thở dốc, cười trêu đùa hắn: “Làm cái gì vậy, cứ như đi cưới vợ?”
“Gặp A Kiều đương nhiên không giống gặp người khác . Nếu gặp người không liên quan, ta làm gì quan tâm y phục giày tất, nhìn cũng không thèm nhìn.”
Ta đem hộp đồ ăn đưa cho Tề Minh, hắn cười đến mi mắt cong cong, tay hắn cũng đã sạch sẽ.
Tề Minh nói với ta, hắn vừa rồi định tự mình sơn sân khấu, hắn là có thể đẹp hơn chút.
Ta cười nói hắn ngốc, loại việc nặng này giao cho hạ nhân là được rồi, làm gì cần một công tử cao quý như hắn tự mình ra tay.
Tề Minh cười ẩn ý với ta, “Sao có thể giống nhau?”
Ta hiểu ý của Tề Minh, chỉ cần hắn chịu hắn để tâm tới ta, ta nhất định vui vẻ.
Tề Minh dự định đem [nhớ thương gió nam] diễn vào tiệc sinh nhậtta để ta được vui vẻ, nhưng ta ngày ấy lại đột nhiên phát sốt, toàn bộ tướng quân phủ loạn thành một đoàn, cũng không ai có tâm tư quan tâm Tề Minh viết cái gì.
Sau đó Tề Minh lại mời ta và tỷ tỷ đến phủ hắn, ta mới có thể nhìn ra Tề Minh rốt cuộc để tâm chuyện của ta đến mức nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nam-ay-ta-hen-ngay-minh-chung-doi/chuong-14.html.]
Kịch bản của Tề Minh là viết về câu chuyện của ta vằ hắn, chẳng qua ta được viết thành thần tiên trên trời, còn hắn là người trần ở nhân gian.
“Gió nam biết tình ta, thổi giấc mơ Tây Châu.”
Tề Minh đem ta so sánh với “gió nam”, làm ta thích đến nói không nên lời.
“Biết muội cao quý, nên kịch bản đều miêu tả muội thành thần tiên, vẫn cảm thấy chưa đủ.” Tề Minh nắm tay của ta.
Buổi diễn đó ta cũng nhớ không quá rõ, nhưng ta nhớ, Tề Minh trong kịch bản gọi ta là Nam Nam.
Ta quả thật chưa quên Tề Minh, nghĩ đến hắn liền chảy nước mắt, lúc dùng bữa với mẫu thân, bà ấy thấy đôi mắt sưng đỏ của ta nhưng lại không nói gì.
Ta phải thừa nhận ta không quên được Tề mình, cho dù hắn sẽ cưới người khác.
“A Kiều, đừng nhớ thương hắn.” Tỷ tỷ cầm tay của ta, lắc lắc đầu.
Ta lau nước mắt chạy ra ngoài, đầu cũng không ngoảnh lại.
---
32
Ta chạy về viện nhỏ của mình, đại nha hoàn hỏi nguyên do ta cũng không trả lời, ta vùi đầu vào chiếc gối mềm mại, trong lòng toàn nghĩ về Tề Minh.
Nếu tỷ tỷ không đề cập tới [nhớ thương gió nam] thì còn tốt, ta có thể làm ra vẻ không có chuyện gì.
Nhưng tỷ tỷ nhắc đến, mặc kệ là cố ý hay vô tình, ta lại nghĩ tới Tề Minh.
Nhớ tới Tề Minh mười tuổi nói hắn là ca ca ta, Tề Minh mười ba tuổi cười nói muốn cưới ta, Tề Minh mười bảy tuổi mang ta cưỡi ngựa trên phố.
Ta nhớ Tề Minh, rất nhớ rất nhớ, nhớ hắn trước đây chiều chuộng ta, dung túng ta, nói muốn cưới ta.
Ta đã nhiều ngày lấy nước mắt rửa mặt, mẫu thân cũng không chịu nổi vậy mà cùng nhau khóc với ta, nói ta mệnh khổ.
Ta biết mẫu thân không chỉ khóc cho ta, mà còn khóc cho chính mình.
Người trong phủ đều không đề cập tới chuyện của ta và Quý Hiên, cũng không đề cập tới chuyện ta và Tề Minh, chuyện này tựa hồ trở thành cấm kỵ.
Hạ nhân trong phủ thấy ta đều phải trốn xa chút, sợ nhận lấy xui xẻo.
“A Kiều, ngươi có biết người trong lòng Tề Minh gọi là gì không?”
Tỷ tỷ có một lần nhắc tới Tề Minh, nhưng ta biết tỷ ấy không phải vì làm ta khó chịu.
“Nàng tên Hi Châu.”
Ta trừng lớn mắt, ngơ ngác mà nhìn tỷ tỷ.
“Quên hắn đi, A Kiều, hắn không đáng để ngươi đối tốt.” Bàn tay ôn nhuận trắng nõn phủ lên mắt ta, nhẹ nhàng xoa đầu ta.
Ta tựa đầu vào vai tỷ, khóc đến tê tâm liệt phế.
Hi Châu, Tây Châu.
Đây vốn là câu thơ Tề Minh dành cho ta.
Ta lại khóc đến hôn mê bất tỉnh, còn bệnh nặng một hồi, cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng, chẳng qua là ta không thông suốt.
Mẫu thân nói ta từ lúc sinh đến nay không để bà yên tâm, bệnh lớn bệnh nhỏ liên tiếp không ngừng, sắp thành cái ấm sắc thuốc.