Mỹ Nhân Lắm Mồm - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-04-26 11:47:30
Lượt xem: 3,348
Ước chừng Từ Hiển Tổ cũng hơi choáng váng, mãi đến khi bị người ta túm lấy gáy ném xuống đống cỏ khô bên cạnh, hắn mới chậm rãi lẩm bẩm.
"Tạ... Tạ Thanh Tuyên? Sao hắn lại ở đây? Không thể nào, tuyệt đối không thể..."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta được Tạ Thanh Tuyên cởi trói cho.
Vừa được tự do, ta đã lao vào lòng y.
Trong lòng ta thầm nghĩ:
Đây không phải là muốn nhân cơ hội thả dê Tạ Thanh Tuyên đâu.
Mà là nỗi sợ hãi trước đó bị lý trí đè nén, khi nhìn thấy vị hôn phu thì bùng nổ ngay tại chỗ.
"Hu hu hu, Tạ Thanh Tuyên, sao giờ chàng mới đến."
"Ta sợ c h ế t khiếp, thật sự sợ c h ế t khiếp luôn. Nếu không phải chàng đến kịp, ta... ta..."
Người đẹp rơi lệ khiến người ta đau lòng, huống chi lúc này ta còn tỏ ra vẻ bị bắt nạt thảm thương.
Tạ Thanh Tuyên ôm chặt lấy ta, vỗ nhẹ vào lưng ta để an ủi.
Những người đi theo y vào, không dám ngẩng đầu nhìn cảnh tượng hai chúng ta ôm nhau, họ đều chuyển ánh mắt chỉ trích sang Từ Hiển Tổ đang bị đè đầu xuống đất.
Có lẽ người đè Từ Hiển Tổ đã ra tay rất mạnh, ta thậm chí còn nghe thấy một tiếng rắc phát ra từ người Từ Hiển Tổ.
Trong cảnh anh hùng cứu mỹ nhân tâm sự với nhau này, mỗi người đều làm nhiệm vụ của mình, chỉ có Từ Hiển Tổ là một mặt khó tin phát ra tiếng kêu đau đớn.
"Kỷ Bách Linh, vừa nãy ngươi không phải như vậy."
Ta cũng mới biết lần đầu, mỗi lần Tạ Thanh Tuyên hẹn ta ra ngoài, y đều đến sớm nửa canh giờ.
Vì vậy, từ lúc ta bị Từ Hiển Tổ đánh thuốc mê bắt đi, đến khi Tạ Thanh Tuyên đến cũng rất nhanh chẳng tốn mấy thời gian.
Tạ Thanh Tuyên phát hiện ra xe ngựa nhà ta ở cửa tiệm trà nhưng không thấy ta trong phòng riêng, y lập tức đoán là ta đã xảy ra chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/my-nhan-lam-mom/chuong-8.html.]
Sau khi hỏi thăm chủ tiệm và tiểu nhị, y càng chắc chắn hơn.
Kết hợp với việc gần đây ta sống rất an phận, chỉ có kết thù với Triệu Ninh,
cộng thêm chuyện Từ Hiển Tổ cũng được coi là người đứng sau giật dây, y nhanh chóng nghĩ đến khả năng ta xảy ra chuyện có liên quan đến hai người này.
Vì vậy, Tạ Thanh Tuyên đã cử người đi điều tra tung tích của hai người này trong những ngày gần đây, rất nhanh đã xác định được Từ Hiển Tổ.
Cũng may mắn, khi Tạ Thanh Tuyên lục soát đến lầu xanh thứ hai thì đã tìm thấy ta.
Chuyện này gây ra động tĩnh không nhỏ, rất nhanh giới quan lại thế gia đều biết được Tạ thế tử Tạ Thanh Tuyên, vì người đẹp mà nổi giận.
Về chuyện này, cha mẹ ta rất vui mừng, nhìn Tạ Thanh Tuyên còn thân thiết hơn cả nhìn con trai ruột.
Mặc dù cha mẹ ta đã nhiều lần khuyên Tạ Thanh Tuyên đừng vội nhưng y vẫn nhanh như chớp, hoàn thành tất cả các thủ tục ngoài việc đón dâu.
Cha mẹ ta đã lo lắng về chuyện hôn sự của ta lâu như vậy, vậy mà bây giờ mọi thứ lại nhanh chóng như vậy.
Điều này khiến hai người mơ mơ hồ hồ sinh ra cảm giác không chân thực.
"Linh à, con nói xem sau này Quốc công gia trở về, nhìn thấy chuyện hôn sự này ngoài bước bái đường cuối cùng ra thì không còn chuyện gì liên quan đến ông ấy nữa, liệu ông ấy có không vui, có tỏ sắc mặt không tốt với con không?"
"Linh à, con nói xem thế tử vội vàng như vậy, có phải là mạng không còn lâu nữa, muốn để lại hậu duệ trước khi đi không, hay là hắn có người bên ngoài, không đợi được nữa muốn cưới vợ?"
Để ngăn suy nghĩ của cha mẹ ta không lan man theo hướng kỳ lạ hơn nữa, ta vội vàng giải thích cho Tạ Thanh Tuyên.
"Hai người quên rồi sao, Tạ Thanh Tuyên từ nhỏ đã lớn lên trước mặt Phật tổ."
"Đặc điểm của người xuất gia là gì, là không nói dối."
Nhưng lời ta nói không khiến cha mẹ ta hoàn toàn yên tâm.
Mẹ ta thì không nói, còn cha ta là người đọc rất nhiều sách, ông lập tức phản ứng lại.
"Nhưng Tạ thế tử cũng không phải là hòa thượng."