Mỹ hầu nữ vương đại náo vườn bách thú - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-17 15:23:08
Lượt xem: 499
Tôi cười lớn, ngồi vỗ bụng trên tảng đá cao nhất ở núi khỉ, không quên giơ ngón cái lên với đười ươi. Đười ươi, tên đầy đủ là "Duna ném phân".
Đúng như tên gọi, nó thích ném phân vào khách tham quan - và đó là do tôi dạy nó.
Nhớ lại khi tôi vừa trở thành con khỉ cái đầu đàn, vườn thú rất ít khách, thu không đủ bù chi, các loài động vật ăn một bữa thì đói ba bữa, lúc nào cũng gầy guộc, thật đáng thương.
Tình hình này không thể kéo dài mãi, vì vậy, tôi đã ra tay.
Đầu tiên, tôi dùng ba cú đánh làm tan biến khí thế bá đạo của khỉ vương.
Tôi tập trung đánh vào hạ bộ của nó, đánh cho nó khóc ròng, cuối cùng phải nhường lại vị trí hầu vương. Tôi trở thành hầu vương.
Sau đó, tôi cho vẹt xanh bay khắp vườn thú, truyền bá ý tưởng kiếm tiền của mình.
Chỉ một câu thôi: Vườn thú của chúng ta cần phải có sự sống động!
Một nửa tu tiên, một nửa khùng điên, còn thêm vài tiết mục đặc sắc.
Thế là chỉ sau hai tháng ngắn ngủi, vườn thú đã hồi sinh.
Đười ươi ném phân, gấu trúc ngồi thiền, thiên nga trắng cho cá ăn, hổ Đông Bắc nằm ban chân chổng lên trời…
Đúng rồi, còn có tôi, hầu vương xinh đẹp, thích đeo vòng hoa và lắc m.ô.n.g trên đỉnh núi khỉ.
Nếu vui vẻ, tôi còn nhảy được cả nhạc Haidilao nữa kìa. Tôi là bảo bai trấn vườn đó!
Kết quả thì sao?
Con nhỏ Lục Uyển Nhu có mắt như mù dám bảo tôi xấu.
Phải cho cô ta một trận "tự do bay lượn" thật mạnh!
Rõ ràng Lục Uyển Nhu không chịu nổi "tự do bay lượn".
Cô ta vừa khóc vừa mắng:
"Ghê tởm quá! Con khỉ đó! Là nó xúi giục, con thấy nó vừa chỉ tay về phía con!"
Lục Uyển Nhu nhìn tôi với ánh mắt đầy thù hận, bảo bố mẹ và anh trai xử lý tôi.
Cha mẹ và anh trai cố gắng an ủi cô ta, nhưng cô ta lại khóc dữ hơn, kêu trước đây bị chị bắt nạt thì thôi, giờ đến cả con khỉ cũng bắt nạt cô ta!
Nghe thấy câu này, sắc mặt của cha mẹ và anh trai cứng đờ, vừa phức tạp, vừa tĩnh lặng.
Khách tham quan không chịu nổi nữa, bèn mắng Lục Uyển Nhu:
"Cái loại cậu ấm cô chiêu gì đây? Đười ươi Duna thích ném đồ thôi mà. Cô không biết mang ô à?"
Kể từ khi Đười ươi Duna nổi tiếng, khách tham quan tới không ngớt, hầu như ai cũng mang ô để đùa với nó.
Chỉ cần nó ra tay, khách tham quan lại reo hò vui vẻ.
"Liên quan gì đến các người, tôi có mắng Duna đâu? Tôi mắng con khỉ thối đó, tôi thấy nó ngứa mắt!"
Lục Uyển Nhu nhặt hòn đá lên ném về phía tôi.
Tiếc là cô ta yếu ớt, nên hòn đá rơi xuống rãnh.
Duna thấy thời cơ tới, nên lại ném một cục phân ra, lần nữa bôi đầy mặt Lục Uyển Nhu!
Tất nhiên, lần này nó nhẹ nhàng hơn, sợ ném đau Lục Uyển Nhu nên đặc biệt dùng loại loãng.
Lục Uyển Nhu hoàn toàn sững sờ, nôn ra cả mật.
Mẹ tôi đau lòng quá, bèn hỏi người quản lý vừa đến: "Con đười ươi này quá vô văn hóa quá đấy. Các anh dạy nó kiểu gì vậy?"
"Xin lỗi bà, lâu rồi Duna không ném phân, hôm nay cũng không hiểu sao lại thế." Người quản lý liên tục xin lỗi.
Lục Uyển Nhu vừa nôn vừa chỉ vào tôi: "Là nó xúi giục, c.h.ế.t tiệt... Con khỉ c.h.ế.t tiệt, lột da nó đi!"
Nghe vậy, khách tham quan phẫn nộ, mắng Lục Uyển Nhu lòng dạ độc ác, thần kinh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/my-hau-nu-vuong-dai-nao-vuon-bach-thu/chuong-1.html.]
Cha mẹ và anh trai nhìn nhau, không nói gì, đỡ Lục Uyển Nhu rời đi.
Còn tôi, tôi nhìn thấy trên đầu họ bỗng xuất hiện một thanh tiến độ màu xanh, bên trên còn có chữ: "Mức độ hối hận".
Mức độ hối hận của bố tôi là 20%
Của mẹ tôi là 30%.
Của anh trai là 10%.
Tôi khẽ giật khóe miệng, hệ thống c.h.ế.t tiệt, cút ra đây!
Năm mười lăm tuổi, khi trở về nhà họ Lục, tôi đã liên kết với hệ thống.
Nó có tên là "Hệ thống mức độ tình cảm".
Chỉ cần mức độ tình cảm của bố mẹ và anh trai dành cho tôi đạt 100%, tôi có thể thực sự hòa nhập vào gia đình này, thực sự chạm tới tình cảm gia đình mà tôi khao khát bấy lâu.
Nhưng suốt mười năm, tình cảm của họ dành cho tôi vẫn không đạt tới 100%.
Đến khi tôi mắc ung thư, họ đồng lòng cho rằng tôi đang giở trò, vì bác sĩ riêng kết luận rằng tôi rất khỏe mạnh.
Ngay lúc đó, tình cảm của anh trai dành cho tôi giảm xuống 0%.
Tình cảm của cha mẹ cũng giảm xuống dưới 10%.
Tôi biết mọi thứ đã kết thúc, và tôi cũng hoàn toàn mệt mỏi.
Tôi không còn mong chờ cái gọi là tình thân nữa, tôi chỉ muốn rời khỏi thế giới này.
Vì vậy, trước khi tế bào ung thư lan rộng, tôi tự kết liễu mình
Bằng cách c.ắ.t c.ổ tay.
Tôi đã cắt ba lần.
Hai lần đầu, bố mẹ đều bảo tôi ra ngoài mà chết, đừng c.h.ế.t trong nhà.
Anh trai thì chế giễu: "Cô không biết tôi là chuyên gia phẫu thuật ngoại khoa à? Em cắt nông như thế thì c.h.ế.t làm sao được."
Tôi thấy cũng đúng.
Vì vậy, lần thứ ba tôi cố tình dùng đúng cách, cả người ngâm trong bồn tắm, một nhát cắt vừa sâu vừa dứt khoát, cắt đứt đường sinh mệnh.
Cuối cùng, tôi c.h.ế.t rồi.
Hệ thống lập tức sụp đổ, nhưng lại bảo toàn được linh hồn của tôi.
Tôi trôi nổi, trôi đến vườn bách thú gần nhà, tình cờ gặp một con khỉ cái c.h.ế.t trong vườn thú, tôi liền nhập vào cơ thể nó.
Sau đó, tôi bắt đầu cuộc cải cách vườn thú đầy hoành tráng để kiếm tiền.
Tôi đã xây dựng được một giang sơn lớn, để có thể yên bình làm mỹ hầu vương.
Kết quả, cái hệ thống biến mất đã lâu lại bắt đầu giở trò.
Cái "mức độ hối hận" là gì đây? Tôi gọi hệ thống ra.
Quả nhiên, nó xuất hiện và xin lỗi ngay: “Xin lỗi chủ nhân, tôi không ngờ ngài lại biến thành khỉ, CPU của tôi cháy rồi, bây giờ mới sửa xong.”
"Đừng có nói nhảm, cái mức độ hối hận trên đầu họ là thứ gì vậy?" Tôi liếc mắt, vắt chân hỏi.
“Hết sức đơn giản, người nhà của chủ nhân đang hối hận. Trong sâu thẳm, họ vẫn quan tâm đến ngài. Nói trắng ra, sau khi ngài chết, họ bắt đầu yêu ngài.”
Tôi nhổ phì một cái!
"Đừng có bày mấy trò này, tôi chỉ muốn yên ổn làm một con khỉ thôi!" Tôi phản đối mạnh mẽ.
Hệ thống giải thích rất hợp lý: “Chủ nhân, nếu mức độ hối hận của gia đình ngài đạt 100%, tôi có thể hồi sinh ngài. Ngài không chỉ sống lại một lần nữa mà còn được trở về bên gia đình, hưởng thụ tình cảm quý giá này!”
Ọe!
Mày chọc tao buồn nôn đấy à?