Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MƯỜI NĂM CỦA CHỈ NGUYỆT - Chương 8 + 9 + 10

Cập nhật lúc: 2024-08-16 22:07:32
Lượt xem: 1,577

 

12.

 

Bùi Phong Sinh lại trở về chùa.

 

Vì đã giúp hắn rửa sạch tội ác mấy ngày trước, ta trở thành người được hắn độ hóa thành công, khoác áo tăng nhưng vẫn để tóc đi theo bên cạnh.

 

Khi hắn tiếp tục đứng trên bục giảng kinh, trên mặt dân chúng rõ ràng có chút e dè.

 

Nhưng khi thấy Bùi Phong Sinh lấy ra ngân lượng, trên mặt bọn họ rạng rỡ trở lại.

 

Nhìn hắn rải ngân lượng xuống dưới bục và nói rằng bản thân về phủ Hầu chỉ để lấy những vật trần tục để giúp đỡ chúng sinh, tất cả mọi người lại quỳ xuống, trên mặt tràn đầy si mê.

 

Miệng hô lớn: “Hòa thượng từ bi! Hầu gia từ bi!”

 

Trong mắt bọn họ, người đứng trước mặt là ai dường như không còn quan trọng.

 

Nhưng ta không có lý do để trách cứ họ.

 

Đổi lại là ta, nếu như phụ mẫu và tỷ tỷ ở nhà đang bệnh, chỉ cần tiền của hắn có thể mang về cứu người, vào lúc này, ta cũng sẽ bất chấp người trước mặt là ai, răm rắp cho rằng hắn là người tốt.

 

Nếu có thể đổi phụ mẫu và tỷ tỷ về.

 

Đừng nói quỳ lạy hắn, dù phải dập đầu một trăm lần ta cũng nguyện ý.

 

Nhưng không thể nữa rồi.

 

Một số chuyện có thể bỏ qua, có thể tha thứ.

 

Có những chuyện, vĩnh viễn không có cơ hội quay đầu.

 

Liên tiếp hai ngày giảng kinh đều rất thuận lợi.

 

Nhưng rất nhanh, có người để mắt đến vị trí bên cạnh Bùi Phong Sinh của ta.

 

Dường như họ nhớ ra rằng trước đây tiểu Hầu gia cũng rất phong lưu, gặp ai đều không từ chối, thậm chí gặp được người bản thân thích còn có thể bỏ lại trăm lượng bạc.

 

Chỉ là họ lựa chọn quên đi sự tàn bạo của Bùi Phong Sinh, quên rằng tất cả những người dưới tay hắn không một ai sống sót quá ba tháng.

 

Ngày giảng kinh cuối cùng, một nam nhân đột nhiên chạy lên phía trước, tay kéo theo một cô gái nhỏ khoảng mười mấy tuổi.

 

Người nọ nhe răng cười: “Đứa nhỏ này dâng cho hòa thượng, cũng không cần nhiều tiền, ngài nhìn xem thế nào rồi cho chút ít đủ để ta hút một hơi thuốc phiện là được.”

 

Cô gái nhỏ trông đã mười mấy tuổi, trong tay còn ôm một con mèo nhỏ, nước mắt rưng rưng, sợ hãi không dám lên phía trước.

 

Khi tên đàn ông kia đẩy cô, con mèo trong tay bị hoảng sợ nhảy lên người ta, cào rách mặt ta.

 

Ta hoảng sợ kêu lên, Bùi Phong Sinh nhíu mày, ngay lập tức bắt con mèo, nắm lấy cổ nó rồi ném xuống đất.

 

Hắn nhìn cô gái nhỏ với ánh mắt lạnh lùng và lạnh lùng nói: “Cút.”

 

Đám đông xôn xao.

 

Bắt đầu có người nhớ lại, thì thầm nói:

 

“Trước đây tiểu Hầu gia vốn rất hào phóng, thậm chí nếu thích người nào thì còn lập tức cưỡng ép mang đi...”

 

“Đúng vậy, xem ra là không thích cô gái nhỏ này, nếu không đã sớm khiêng về rồi...”

 

Nhìn kìa, đã có người bắt đầu nhớ lại.

 

Nhớ lại rằng dưới lớp vỏ bọc này, vốn tồn tại một kẻ hung tàn xấu xa.

 

Nhưng ta lại nhanh chóng nghe thấy một giọng nói khác.

 

“Trước đây cũng không phải lúc nào cũng thế, ban đầu Hầu gia rất chung tình, chỉ có điều lúc đó chỉ độc sủng thứ muội của hắn...”

 

“Lại nói tiếp, người bên cạnh hắn bây giờ, cô gái Chỉ Nguyệt, trông cũng rất giống thứ muội ngày xưa đó, như hai tỷ muội...”

 

“Nói cũng tai tiếng, nghe nói vị thứ muội đó cuối cùng mang thai rồi biến mất ở ngoại ô Đông Sơn...”

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Ngoại ô Đông Sơn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/muoi-nam-cua-chi-nguyet/chuong-8-9-10.html.]

Nơi đó chính là nơi phụ mẫu và tỷ tỷ đã tìm thấy ta.

 

13.

 

Ngày thứ ba Bùi Phong Sinh giảng kinh xong, Giang Lăng lập tức bị lũ lụt.

 

Giang Lăng, thời điểm rời xa khỏi lão hầu gia và hoàng thượng, là cơ hội tốt nhất để ta hành động.

 

Ta cùng Bùi Phong Sinh vội vã đến Giang Lăng.

 

Vừa đến cổng thành Giang Lăng đã nghe thấy tiếng khóc than khắp nơi, những ngôi làng bị nước lũ cuốn trôi, thỉnh thoảng còn thấy lợn con nổi lênh đênh trên mặt nước.

 

Những thôn dân khóc lóc thảm thiết quỳ bên bờ, khuôn mặt đầy tuyệt vọng.

 

Họ nói rằng ông trời không có mắt, gây ra thiên tai này.

 

Nhưng những vết nứt được đào rõ ràng trên bờ đê kia, không phải là thiên tai, mà là do con người làm.

 

Là làm ra được gây ra để gây danh tiếng cho một người.

 

Viên huyện lệnh đưa ta và Bùi Phong Sinh đến bên đó, thấp giọng nói:

 

“Đã theo chỉ thị của Hầu gia sắp xếp xong, chỉ cần ngài làm phép trong ba ngày, bọn họ sẽ lấp lỗ hổng của bờ đê, mọi chuyện đều thành như kế hoạch.”

 

Khi đó, Bùi Phong Sinh sẽ trở thành một cao tăng cứu khổ cứu nạn, rồi quay lại làm quan, chắc chắn sẽ được lòng dân.

 

Viên huyện lệnh chỉ về phía đài cao bên cạnh: “Ngài chờ chút nữa sẽ được mời lên đó, ba ngày là xong, vị cô nương này ta đưa đi nghỉ ngơi trước.”

 

Nhưng ba ngày kia, sẽ có bao nhiêu người phải lưu lạc.

 

Đừng nói ba ngày, dù thêm một sứ thần, với người dân mà nói, cũng khó có thể chịu đựng nổi.

 

Ta vội vàng nắm lấy tay áo của Bùi Phong Sinh.

 

“Ca ca, ba ngày dài dằng dặc, nếu muốn trở thành cao tăng đắc đạo thì nên làm ngay từ đầu, giải quyết vấn đề ngay lập tức mới tốt, chờ ba ngày không phải chứng tỏ ca ca vô dụng sao?”

 

“Hơn nữa ba ngày, nhỡ ta có chuyện gì ngoài ý muốn, ta sợ...”

 

Bùi Phong Sinh nhíu mày, ngay lập tức từ chối viên huyện lệnh: “A Nguyệt nói đúng, hôm nay đi, một giờ là được.”

 

Viên huyện lệnh do dự một chút: “Nhưng những viên đá may mắn chúng ta chuẩn bị vẫn chưa khắc xong.”

 

Hắn chỉ vào một viên đá lớn ở trong góc, trên đó chuẩn bị khắc chữ “Phong Sinh Trấn Đại Thủy Yêu Thú”, hiện tại mới khắc được đến chữ “Đại”.

 

“Không có gì không được cả.”

 

Ta bước lên chỉ vào chữ “Phong Thủy Trấn Đại”, mỉm cười ngọt ngào với Bùi Phong Sinh:

 

“Không bằng thêm một nét ngang vào chữ Đại, 'Phong Sinh Trấn Thiên' sẽ thành Phong Sinh trấn thiên tai, chẳng phải tốt hơn sao?”

 

Viên huyện lệnh lập tức khoa tay: “Không được, điều này chẳng phải đang mạo phạm hoàng thượng sao...”

 

Ta cắt ngang lời hắn, nắm tay áo của Bùi Phong Sinh, làm nũng.

 

“Ca ca, không tốt sao? Như vậy chúng ta có thể nhanh chóng trở về kinh thành hơn.”

 

Nghĩ đến việc trở về kinh thành, hoàn thành nhiệm vụ, Bùi Phong Sinh không còn do dự, trong lời ngăn cản của viên huyện lệnh, hắn vung kiếm, thêm một nét ngang vào chữ “Đại”.

 

“Trấn Thiên”

 

Trấn Thiên à…

 

Bùi Phong Sinh, ta thật sự muốn xem lần này, hoàng thượng có còn bảo vệ ngươi hay không.

 

Lỗ hổng của bờ đê nhanh chóng được lấp vào, giảm thiểu tổn thất từ thiên tai.

 

Họ vớt tảng đá từ trong nước lên, hô to “Cao Tăng Bùi Phong Sinh đắc đạo”.

 

Có người nước mắt tuôn rơi, cảm ơn Bùi Phong Sinh vì đã giải quyết được thiên tai ngay khi vừa xảy ra.

 

Nhưng bọn họ không biết, nếu không có Bùi Phong Sinh, họ đã không phải chịu khổ nạn này.

 

Không sao, ta sẽ để họ biết điều đó.

 

Loading...