Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mùa Xuân Vô Tận - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-08-27 09:08:16
Lượt xem: 67

Tiêu Trạch nghe vậy, càng tức giận, mặt mày tái nhợt.

 

Trên bàn có một cái hộp rất đẹp, ta đưa tay cầm lên: "Cái này là gì?"

 

Ta mở hộp ra xem, phát hiện là một bộ trang sức, đều là kiểu dáng mới nhất, chất liệu tốt nhất, nạm hồng ngọc lam ngọc, rất tinh xảo.

 

"Đẹp quá, cho ta sao?"

 

Ta vui vẻ lấy một cây trâm cài lên tóc, tự  chiêm  ngưỡng.

 

Tiêu Trạch ủ rũ nói: "Đây là bộ trang sức mẫu hậu tự tay sai người làm cho ngươi, coi như là quà sinh nhật."

 

"Thì ra là Hoàng hậu nương nương tặng, Hoàng hậu nương nương thật tốt, ta còn tưởng là Điện hạ tặng ta."

 

Hắn ta nhìn ta xoay người tự chiêm ngưỡng, sắc mặt  dịu  đi  một  chút,  đưa  tay  vào  trong  ngực,  nói: "Cô cũng tặng cho ngươi..."

 

"Nhưng mà ta đoán Điện hạ cũng không có thời gian chuẩn bị quà cho ta, cho dù có chuẩn bị, ta cũng không muốn nhận."

 

Ta tháo cây trâm xuống,  bĩu  môi.

 

Ngẩng đầu lên, phát hiện mặt hắn ta lại sa sầm.

 

"Ơ? Điện hạ, ngài đưa tay vào n.g.ự.c làm gì vậy?"

 

Hắn ta trừng mắt nhìn ta, nói: "Ngứa! Gãi một chút!"

 

7

 

Tiêu Trạch rời khỏi đây, liền đi nói chuyện với phụ thân ta, hai người bọn họ cùng làm việc trong triều, đại khái là nói chuyện chính sự.

 

Hắn ta vừa đi, tổ mẫu liền đến tìm ta.

 

Bà nắm lấy tay ta, vui mừng khôn xiết: "Kiều Kiều, Lâm công tử đã vào kinh rồi, con mau đi đón nó."

 

Ta sững người: "Sai quản gia đi đón không được sao?"

 

Tổ mẫu  trừng  mắt  nhìn  ta:  "Làm  sao  được? Nhà  họ  Lâm  và  nhà  chúng  ta  giao  hảo  đã  nhiều  đời,  phải  chủ  nhà  đi  đón,  mới  không  thất  lễ,  ta  già  rồi,  đi  không  nổi  nữa,  phụ  thân  con  lại  bận,  con  đi,  không  phải  vừa  hay  sao?"

 

Thôi đi!

 

Tổ mẫu, người tính toán  rõ  ràng  quá!

 

Chẳng phải là muốn nhân cơ hội này để ta tiếp xúc với Lâm công tử sao, ta đâu có ngu.

 

"Không đi, con không đi!"

 

Ta vừa định chạy, tổ mẫu liền sa sầm mặt: "A Vô, gần đây ta có phải là quá nuông chiều con rồi không?"

 

Cứu mạng, ta thật sự sợ bà  thật  sự  nổi  giận,  huyết  thống  áp  chế  mà.

 

Ta ấp úng, không muốn đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mua-xuan-vo-tan/chuong-14.html.]

Tổ mẫu  nghiêm  mặt  nói:  "Chẳng  lẽ  ta  còn  hại  con  hay  sao?  Nhanh  lên,  Lâm  công  tử  nhà  con  xe  ngựa  sắp  vào  thành  rồi,  con  đi  đợi."

 

Ta không lay chuyển được bà, đành phải lên xe ngựa, đi đón người.

 

Màn đêm buông xuống, đèn hoa vừa lên, trên đường phố, người bán dầu, bán hoa quả, bán quạt đèn lồng, chen chúc nhộn nhịp, vô cùng náo nhiệt.

 

Xe ngựa khó khăn len lỏi trong đó.

 

Gần đến Nam đại môn, ta đột nhiên nghe thấy phía trước có  tiếng  náo  loạn,  ngay  sau  đó,  một  tiếng  hét  chói  tai  xé  tan  sự  thịnh  vượng.

 

"Bắt thích khách!"

 

Xung quanh tiếng la hét  liên  miên,  hỗn  loạn  như  cháo  nấu,  Chiếu  Bích  vội  vàng  vén  rèm  xe  lên,  nói: "Tiểu thư, mau ra ngoài!"

 

Nhưng ngựa bị  giật  mình,  nàng  ấy  lại  bị  hất  xuống.

 

Ta hoảng  hốt,  bám  chặt  lấy  mép  cửa  sổ,  nhưng  vẫn  bị  xóc  nảy  đến  mức  choáng  váng.

 

Ngũ  tạng  lục  phủ  đều  đau  nhức,  khi  ta  cho  rằng  mình  sắp  chết  rồi,  đột  nhiên  nghe  thấy  tiếng  thuần  phục  ngựa,  xe  ngựa  lại  chậm  rãi  dừng  lại.

 

 

Rèm xe đột nhiên bị người ta vén lên.

 

"Ngươi không sao chứ?"

 

Giọng nói quen thuộc vang lên, ta ngẩng đầu nhìn lên, Tiêu Bạc Ngôn  cúi  người  trước  mặt  ta,  như  thần  minh  giáng  thế.

 

Ta suýt chút nữa thì khóc òa lên.

 

"Ta... ọc~"

 

Ta  nôn  khan  một  cái.

 

Tiêu Bạc Ngôn đỡ ta, cũng không né tránh, như thể không sợ ta nôn lên người hắn.

Một ngày tốt lành

 

Sau khi  bình  tĩnh  lại,  ta  hỏi  hắn: "Sao lại là ngươi?"

 

"Ta từ ngoài thành trở về, vừa hay gặp phải  náo  loạn  trong  thành,  xe  ngựa  chạy  lung  tung,  nhìn  từ  xa  thấy  là  xe  ngựa  của  ngươi,  liền  đến."

 

Ta lắc đầu cười: "Nhìn thấy là xe ngựa của ta mới ra tay sao? Hửm? Nếu không phải là ta, ngươi sẽ mặc kệ?"

 

Hắn  nhàn  nhạt  cười  một  tiếng,  nói  như  đương  nhiên:  "Đương  nhiên  rồi,  người  không  liên  quan,  ta  tại  sao  phải  quản."

 

 

Ta  bỗng  chốc  sững  sờ.

 

Không biết là do sự lạnh lùng của hắn khiến ta  kinh  ngạc.

 

Hay là  kinh  ngạc  vì,  trong  lòng  hắn,  ta  lại  là  người  có  liên  quan  với  hắn,  xứng  đáng  để  hắn  ra  tay  cứu  giúp.

 

 

 

Loading...