Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mùa Xuân Sắp Đến - Chương 8 - Hoàn

Cập nhật lúc: 2025-01-30 14:15:23
Lượt xem: 65

Bốn năm kết hôn, hắn sớm đã được Trình Vọng nuông chiều đến mức không còn quy củ.

 

Chỉ cần một chút, nước mắt hắn đã lăn dài.

 

"Tôi ghét anh."

 

Cơ thể Trình Vọng cứng đờ trong giây lát.

 

Nhưng một lúc lâu sau, hắn vẫn không có bất kỳ động tác nào.

 

Chỉ phất tay, để vệ sĩ đưa Tạ Bất Lận đi.

 

Hắn là em trai của mày.

 

Trình Vọng tự nhắc nhở mình lần thứ bốn mươi ba.

 

2

 

Sau khi về nhà, cả hai đều không nói gì nhiều.

 

Buổi tối 9 giờ, khi xuống lầu rót nước, Trình Vọng nhìn thấy Tạ Bất Lận vẫn cuộn mình trên sofa, bọc trong chăn, đánh chữ lách tách trên điện thoại.

 

Hắn vừa gõ, vừa lầm bầm chửi:

 

"Đồ đáng ghét Trình Vọng!"

 

"Đồ c.h.ế.t tiệt Trình Vọng!"

Hồng Trần Vô Định

 

Nói xong, hắn còn đ.ấ.m nhẹ vào con thú bông SharkBee bên cạnh.

 

Trình Vọng thở dài.

 

Từ lúc Tạ Bất Lận bước chân vào nhà họ Trình, hắn đã biết tên nhóc này được nuông chiều đến mức nào.

 

Hắn bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt Tạ Bất Lận.

 

"Chiếc xe em thích nhất, mấy ngày nữa tôi sẽ bảo trợ lý mua cho."

 

"Giờ thì lên giường ngủ đi."

 

Một lát sau, sợ mình nói chuyện quá cứng nhắc, Trình Vọng bổ sung thêm một câu:

 

"Được không?"

 

Trong bóng tối, đôi mắt của Tạ Bất Lận lóe sáng.

 

"Không muốn."

 

Hắn ngẩng đầu, giọng nói ngang ngược nhưng lại mang theo một chút ấm ức:

 

"Trình Vọng, anh hôn tôi một cái, tôi mới chịu đi ngủ."

 

Trình Vọng khựng lại.

 

Hắn siết chặt tay.

 

Chỉ là một nụ hôn, không có ý gì khác.

 

Tạ Bất Lận vốn đã luôn như vậy, không hề đề phòng hắn.

 

Không khí tĩnh lặng trong chốc lát, cuối cùng cũng tan ra.

 

Trình Vọng nhẹ nhàng cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên má hắn.

 

Nhưng Tạ Bất Lận không hài lòng.

 

Hắn nghiêng đầu, trong một khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau.

 

Trình Vọng mở to mắt, ngay lập tức lùi về sau một chút.

 

Hắn nói vội một câu, giọng hơi gấp gáp:

 

"Ngủ ngay!"

 

Hơi thở không ổn định, giống như một con ch.ó lớn vụng về, giả vờ tức giận che giấu sự bối rối.

 

3

 

Trình Vọng bước nhanh vào phòng.

 

Dục vọng đối với em trai mình, rõ ràng đến mức đáng sợ.

 

Hắn đã luôn tự cảnh báo bản thân không được phép, thậm chí còn trốn ra nước ngoài suốt một tháng.

 

Vô dụng.

 

Hoàn toàn vô dụng.

 

Tạ Bất Lận chỉ cần một cái hôn nhẹ cũng đủ khiến hắn tan rã, không còn một mảnh giáp.

 

Hắn biết, Tạ Bất Lận chưa từng có ý đó với hắn.

 

Nhưng chính hắn—

 

Lại mang theo những suy nghĩ dơ bẩn này.

 

Hắn khóa cửa, cúi đầu.

 

Phản ứng sinh lý không thể lừa người.

 

Hắn cởi áo ngủ, mở nước lạnh.

 

Dòng nước từ trên đầu xối xuống toàn thân, rốt cuộc cũng khiến hơi nóng trong người giảm bớt.

 

Chỉ là—

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mua-xuan-sap-den/chuong-8-hoan.html.]

 

Giây tiếp theo, khuôn mặt của Tạ Bất Lận bất ngờ hiện lên trong đầu hắn.

 

Chỉ một hình ảnh mơ hồ thôi—

 

Nhưng cũng đủ khiến ngọn dục hỏa cháy bùng lần nữa.

 

Hắn vô cùng biết ơn, rằng nhà cũ của họ cách âm rất tốt.

 

4

 

Tạ Bất Lận gần như ngay lập tức lao vào phòng của Trình Vọng.

 

Tiếng nước lạnh lẽo vẫn rả rích vang lên trong phòng tắm.

 

Hắn quen cửa quen nẻo, lần mò đến ngăn kéo trong bàn làm việc của Trình Vọng.

 

Hắn quá hiểu Trình Vọng.

 

Dùng ngày sinh nhật của chính mình, hắn dễ dàng mở khóa hộp bảo mật.

 

"Cạch."

 

Trước mắt hắn, là một xấp ảnh chụp hắn—

 

Mọi góc độ, mọi biểu cảm.

 

Quả nhiên vẫn là đồ biến thái.

 

Tạ Bất Lận nheo mắt cười nhẹ.

 

Nhưng—

 

Khoảnh khắc tiếp theo, cùng với tiếng nước ngừng chảy, hắn nghe được—

 

Tiếng thở dốc.

 

Thấp, trầm, khàn.

 

Lặp đi lặp lại một cái tên.

 

Là hắn.

 

Hắn bất giác ngửa đầu, khẽ cong môi.

 

Ngay cả khi không nhớ ra kiếp trước, Trình Vọng an ủi bản thân vẫn gọi tên hắn.

 

Vậy nên—

 

Giây tiếp theo, cửa phòng tắm bị đẩy ra.

 

"Rào!"

 

Trình Vọng ngước lên, nhìn thấy Tạ Bất Lận đứng ngay trước cửa, sắc mặt khó dò.

 

Ánh mắt hắn hoảng loạn đến cùng cực.

 

Đồng tử kịch liệt co rút, một luồng lạnh buốt từ xương sống chạy thẳng lên đỉnh đầu—

 

Trong đầu hắn, vô số suy nghĩ đan xen hỗn loạn.

 

Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ có thể hóa thành một câu duy nhất:

 

"Đừng sợ tôi."

 

"Tôi… tôi sẽ không…"

 

Lần đầu tiên, hắn hoàn toàn mất kiểm soát lời nói.

 

Hắn không biết phải nói gì, nhưng hắn hiểu rõ hơn ai hết.

 

Hắn không có cách nào giải thích.

 

Sự thật đã bày ra trước mắt.

 

Hắn chính là kẻ biến thái khát vọng em trai ruột của mình.

 

Dục vọng khắc tận xương tủy.

 

Hắn im lặng, chờ đợi Tạ Bất Lận phán xét.

 

Nếu có thể, hắn thậm chí sẵn sàng quỳ xuống—

 

Cầu xin Tạ Bất Lận đừng ghét bỏ hắn.

 

Hắn có thể cam đoan, hắn sẽ kiềm chế, chỉ cần Tạ Bất Lận đừng căm ghét hắn.

 

Tạ Bất Lận.

 

Làm ơn.

 

Cầu xin em.

 

Căn phòng lặng như tờ.

 

Sau một lúc lâu, âm thanh ma sát rất nhỏ vang lên.

 

Tạ Bất Lận ném một chiếc cà vạt về phía hắn.

 

Hắn ngước cằm, nụ cười đầy khiêu khích:

 

"Tự bịt mắt lại đi, anh."

 

Hoàn

 

Loading...