Mùa Xuân Ở Yến Môn - Phần 17
Cập nhật lúc: 2024-08-26 15:54:43
Lượt xem: 1,062
Khi đi đến con đường nhỏ trong hoa viên, đột nhiên nghe thấy giọng của Tiêu Trạch.
Hắn có vẻ say khướt, đầy vẻ bất mãn.
"Đừng cản ta, ta... còn uống được."
Bên cạnh, một tiểu thái giám vội nói: "Điện hạ, ngài nên về nghỉ một lát, với bộ dạng này mà ra ngoài e rằng không phù hợp."
"Ta là Thái tử, ai dám nói ta không phù hợp? Đêm nay, nàng thậm chí còn không nhìn ta lấy một cái, ngươi tin được không? Ta nhất định phải hỏi cho ra lẽ!"
Hỏi ai chứ?
Đang thắc mắc, hai người họ đã đụng ngay vào ta.
"Giang Vụ?"
Tiêu Trạch nhìn thấy ta, loạng choạng tiến tới, nắm chặt lấy cổ tay ta: "Ngươi... ngươi chạy ra đây làm gì?"
Ta giật mình, vội đáp: "Ta cần giải quyết nhu cầu, ngươi mau buông ta ra!"
"Rời cung? Tại sao phải rời cung? Ta không cho phép ngươi đi!"
(Giải thích: 出恭 = đi vệ sinh, 出宫 = ra khỏi cung; hai từ có cách phát âm giống nhau nên Triệu Trạch nghe nhầm)
Hắn trở nên kích động, khóe mắt đỏ lên: "Mới ngồi được chưa đầy một canh giờ mà ngươi đã muốn đi, ngươi thật sự không muốn gặp ta đến thế sao?"
Ta không hiểu hắn đang nói gì, cố gắng gỡ tay hắn ra: "Ngươi nói cái gì vậy! Nhanh thả ta ra!"
"Không cho đi, ngươi không được đi, ta là Thái tử, làm sao ngươi có thể chống lại ý muốn của ta!"
Hắn kéo ta vào lòng, như một con ch.ó điên, cắn mạnh vào vai ta.
Tiểu thái giám đi theo sợ hãi, vội vàng ngăn cản nhưng bị hắn đá văng ra.
"Cút, ai dám cản, c h e t!"
Hắn giữ c.h.ặ.t t.a.y ta, kéo ta vào bên trong giả sơn.
"Buông ta ra! Buông ra!"
Ta hoảng sợ, hét lên kinh hãi, nhưng bị hắn đẩy vào tảng đá giả, áo ngoài bị xé rách.
Hắn cúi đầu, định hôn ta, chẳng thèm bận tâm đến việc ta đang giãy giụa kịch liệt.
Ta cố hết sức cũng không thể thoát ra, nước mắt chảy dài.
"Xin ngươi, Tiêu Trạch, xin ngươi đừng chạm vào ta."
"Ngươi... ngươi lấy quyền gì mà từ chối ta?"
Hắn nhìn ta điên cuồng, trong mắt đầy lệ: "Chính ngươi nói đời này không lấy ai khác ngoài ta, rồi lại quay lưng bỏ ta, ngươi lấy quyền gì? Đúng, ta từng đối xử tệ với ngươi, nhưng đó là vì ta nghĩ ngươi là gián điệp do mẫu hậu sắp đặt. Bây giờ ta đã biết ngươi không phải, Giang Vụ, tại sao ngươi đột nhiên không còn thích ta nữa!"
"Ngươi điên rồi! Thả ra, thả ta ra!"
Ta gào khóc, nhưng hắn càng làm tới, cắn nát đôi môi của ta.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Kinh tởm, thật kinh tởm.
Bọn thái giám bên ngoài không dám vào, ta tuyệt vọng đến cực điểm.
Tay ta bỗng chạm vào một hòn đá, ta cắn răng, cùng lắm là c h e t cùng hắn, đã c h e t một lần rồi, ta còn sợ gì nữa.
Ta giơ tay lên, định liều mạng một phen.
Nhưng ngay lúc đó, Thái tử lại bị đánh một cú vào đầu, ngã nhào xuống đất.
Nước mắt lăn dài, cảnh tượng trước mắt dần trở nên rõ ràng.
"Tiêu... Tiêu Bạc Ngôn?"
Hắn cởi áo ngoài, bọc ta lại, dìu ta rời đi, giọng run run: "Là ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mua-xuan-o-yen-mon/phan-17.html.]
Trong cung có những gian phòng riêng dành cho nữ quyến thay đồ, hắn mặt mày khó coi, đuổi hết người đi rồi đưa ta vào.
"Ngươi ở lại đây, ta đi gọi nha hoàn của ngươi đến đưa y phục."
"Tiêu Bạc Ngôn!"
Ta hoảng hốt níu lấy hắn.
"Thái tử... Thái tử có sao không? Ngươi đã thương tổn hắn, họ có trị tội ngươi không?"
Hắn không trả lời, hiển nhiên hắn cũng không biết.
Ta nghẹn ngào hỏi: "Tại sao ngươi lại giúp ta?"
"Bởi vì ngươi gặp nạn."
Đây không phải câu trả lời, không phải câu trả lời thật lòng.
Ta nắm chặt cánh tay hắn, nhìn vào mắt hắn, từng chữ từng chữ: "Tiêu Bạc Ngôn, có phải ngươi... thích ta không?"
Hắn giữ nét mặt bình tĩnh, nhưng nắm tay siết chặt, rồi từ n.g.ự.c hắn thở ra một tiếng nhẹ nhàng: "Ừm."
Thì ra là vậy, quả nhiên là như thế.
Ta thật không biết lúc này mình nên vui hay nên buồn.
"Ngươi thích ta ở điểm nào? Ngươi không nghe người ta nói sao? Ta là nữ nhân độc ác và tàn nhẫn nhất thiên hạ."
"Ta đã nghe thấy."
"Ta nói cho ngươi biết, những gì họ nói đều đúng cả, ta thật sự rất xấu xa, còn thích bắt nạt người khác nữa!"
Hắn nhìn ta, cười nhẹ: "Ta thích cái cách ngươi bắt nạt người khác."
Ta sững sờ, vội nói: "Đó là... bệnh hoạn, đó là tình yêu méo mó. Ngươi thích ta vì ta chưa bắt nạt ngươi thôi..."
"Vậy ngươi đến bắt nạt ta đi."
"Có bệnh, đúng là có bệnh!"
Hắn cười: "Coi như ta có bệnh đi."
Sau đó, hắn bất ngờ hỏi: "Mấy ngày trước, tại sao ngươi lại thu thập thông tin về những nam tử đó, còn hẹn họ đến trà lâu gặp mặt? Là đang... tuyển phu sao?"
"Không phải vậy!"
Ta vội vàng giải thích: "Ta đang tìm những người có năng lực, có chí khí, khuyên họ đi giữ Yến Môn."
Hắn ngẩn người một lúc rồi nói: "Giữ Yến Môn? Đó là chuyện của triều đình, liên quan gì đến ngươi?"
"Yến Môn là cửa ngõ của kinh thành, một khi bị mất, quốc gia cũng không còn, thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách, ta không thể khoanh tay đứng nhìn."
Sau một lúc trầm ngâm, hắn mới đáp: "Xem ra chuyện này rất quan trọng với ngươi."
"Đương nhiên rồi, đây là nhà của ta mà."
Nói xong, ta lại thấy hối hận, ta kể lể những chuyện này với hắn làm gì, trong lòng hắn, nơi này chỉ là chốn đầy căm hận.
Tiêu Bạc Ngôn chỉ mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ bảo: "Vào trong đi."
Rồi đóng cửa lại.
Khoảng một tuần trà sau, Chiếu Bích và bà nội ta đều vội vã chạy đến, hoàng hậu cũng đến theo sau.
Sự việc này rất nghiêm trọng, nhưng không làm kinh động quá nhiều người.
Vụ việc này đã được giải quyết một cách bí mật.
Thái tử mất đức, bị giam trong Đông Cung để hối lỗi.
Tiêu Bạc Ngôn dù có công cứu ta, nhưng vì phạm thượng, làm bị thương thái tử, bị đánh hai mươi trượng, và sau khi có thể đi lại được, hắn phải rời kinh thành, không được phép quay lại.