Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mùa Xuân Đến - C21

Cập nhật lúc: 2024-03-22 11:33:27
Lượt xem: 106

21

Sau ngày hội hoa đăng, Tưởng Đình có tới phủ Ngự Sử một lần.

Hắn chơi cờ với Trương Ngạn Lễ, Trương Mật biết tin liền cố ý trang điểm, ăn mặc tỉ mỉ tới xem đánh cờ.

Đánh tới ván cuối thì bàn cờ đã trở thành sân nhà của Trương Mật và Trương Ngạn Lễ.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào bàn cờ đang dang dở, chỉ có Tưởng thế tử cười nhạt ngồi một bên thưởng trà, hồi lâu sau hắn ngồi tựa người ra phía sau, vẫy tay gọi ta đến gần.

Hắn ghé vào tai ta nói nhỏ mấy câu.

Ta cắn môi, cũng ghé sát vào tai hắn nói gì đó.

Vì thế mà Tưởng thế tử tùy ý cười một tiếng, thuận tay vân vê chén trà trên bàn, đôi mắt nheo lại thích thú.

Đêm khuya ba ngày sau đó, hắn leo tưởng vào phủ Ngự Sử.

Tưởng thế tử không thiếu nữ nhân, nhưng chôm hương trộm ngọc vẫn luôn khiến người ta có hứng thú hơn.

Chúng ta ước hẹn gặp nhau lúc nửa đêm tại căn gác khuất nhất Tây viện, bình thường nơi ấy dùng để chất đống mấy thứ lặt vặt, sẽ không có ai đến kiểm tra.

Trong phòng được ta dọn dẹp một hồi nên nhìn qua cũng coi như sạch sẽ.

Trên bàn chỉ đặt một chiếc đèn dầu, ánh sáng rất tối.

Phủ Ngự Sử lớn như vậy, sẽ không có ai để ý đến một góc nhỏ xa xôi thế này.

Tưởng Đình ôm ta vào lòng, ta vòng tay qua eo hắn, ngẩng đầu nhìn đôi mắt hắn, hỏi rằng hắn sẽ lấy ta chứ?

Hắn nhìn ta, khóe môi cong lên, ngón tay mơn trớn bờ môi ta: "Tiểu Xuân, ta sẽ không lừa nàng, mai sau ta có thể nạp nàng làm thiếp, nhưng tuyệt đối không thể cưới nàng làm vợ cả, nếu nàng hối hận thì bây giờ vẫn còn kịp."

Hắn quá hiểu lòng dạ nữ nhân, làm bộ lui về phía sau muốn rời đi, ta gấp đến nỗi liên tục lắc đầu, càng ôm hắn chặt hơn: "Thế tử gia, ta không hối hận."

Thế là hắn nở nụ cười, sờ soạng khuôn mặt ta liền muốn hôn xuống.

Ta chặn lại hắn, khẽ thủ thỉ: "Thế tử gia, Tiểu Xuân hơi sợ, ngài uống một với ta một ly đi."

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Trên bàn vừa đặt một vò rượu, ta lấy can đảm uống trước một ly, sau đó Tưởng Đình cũng làm theo, hắn uống một hơi cạn sạch.

Tâm trạng của hắn rất tốt, quăng ly rượu xuống liền kéo ta vào lòng.

Nhưng ngay sau đó hắn không cười được nữa.

Hắn nằm sõng soài trên bàn rồi lại ngã xuống ghế, đến cả sức lực nhất tay chỉ vào ta cũng không có.

"Tiểu, Tiểu Xuân, ngươi muốn làm gì..."

Ta đứng trước mặt hắn, cầm một sợi dây thừng, nhìn hắn rồi bắt đầu thắt nút.

"Ta cũng không muốn, nhưng ai bảo ngươi ăn gạo nhà ta đâu?"

Giờ phút này, ta nghĩ mặt của ta nhất định giống hệt như ác quỷ.

Ta không những chuẩn bị dây thừng, mà còn chuẩn bị một con dao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mua-xuan-den/c21.html.]

Ta đi vòng qua phía sau, thắt chặt cổ của hắn, không hề cho hắn cơ hội nói chuyện, dùng hết sức siết chặt dây, chân đạp vào giữa lưng ghế.

"Ăn gạo nhà ta thì phải trả lại cho ta, nhà các người thăng quan tiến chức, để nhà ta thi hài khắp nơi, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?"

Ánh đèn chiếu thẳng vào mặt ta, ta đoán đó nhất định là một khuôn mặt dữ tợn.

Không có gì đáng sợ, ta đã sớm không phải là người.

Bắt đầu từ giây phút rời khỏi Trấn Thanh Thạch, ta chính là ác quỷ lang thang nơi trần thế, phát thệ phải bóp chặt cổ bọn họ.

Thủ lĩnh của quân Bọc Kiếm năm đó chính là Trung Dũng Hầu Tưởng Văn Lộc, lấy hắn dẫn đầu bày mưu tính kế, cánh quân này sau lại quy thuận Bình Vương của phủ Yến Sơn, trên đường tranh quyền đoạt vị lập nhiều công lớn, sau khi thiên hạ bình định thì được phong hầu bái tước.

Đương nhiên không phải chỉ có một mình hắn thăng quan tiến chức.

Không sao, ta sẽ tìm được từng người một, sau đó g.i.ế.c sạch đám người này.

Nếu có người hỏi rằng hiện tại đương kim thánh thượng coi trọng Tưởng Văn Lộc tới cỡ nào? Không cần nhìn đâu xa, ông ta đã ban cho hắn phủ Khai Bình.

Đến tột cùng là chiến công lớn cỡ nào mới có thể xứng đôi với một chữ "Bình" cơ chứ.

Loạn thần tặc tử đột nhiên biến thành Vương Hầu khai quốc.

Nên không có ai cần chịu trách nhiệm, đúng không?

Không sao, Tôn Vân Xuân ta sẽ ra tay.

Tưởng Đình là người thứ sáu ta giết.

Thế tử nhà Trung Dũng Hầu, năm đó vào thời điểm phụ thân hắn đồ sát Trấn Thanh Thạch thì hắn mới mười tám tuổi, hắn ở trong đám người đó, cưỡi trên lưng ngựa uy phong tới cỡ nào!

Bây giờ hắn sợ hãi trợn trừng mắt, miệng mũi không thể hít thở dưới tay ta.

Ngay cả một giọt m.á.u của hắn ta cũng không muốn.

Dao của ta phải dùng để đào lục phủ ngủ tạng của hắn.

Ta muốn lấy lại gạo nhà ta.

Ta không hề sợ hãi.

Không có ai biết hắn đi đâu.

Gã hầu đi cùng biết hành tung của hắn, ngay lúc này đang nấp trong màn đêm, canh giữ bên ngoài phủ Ngự Sử.

Đêm khuya không người, hắn cũng sẽ gặp được quỷ.

Một kẻ câm và một người què.

Bọn họ đều biết diễn kịch, biết giả vờ, sẽ nhân lúc bất ngờ siết sợi dây thừng vào cổ hắn.

Kẻ câm điếc là một tên ăn mày, tên là Cẩu Nhi, ta có ơn với hắn, từng bố thí cho hắn một bữa cơm.

Người què tên là Ngụy Đông Hà.

Đúng vậy, là Ngụy Đông Hà lớn lên cùng ta ở Trấn Thanh Thạch.

Loading...