Mùa xuân bất ngờ - 2
Cập nhật lúc: 2024-11-13 22:13:10
Lượt xem: 1,377
Trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại.
Chu Thanh Dã không biết trở về từ lúc nào. Hắn chặn màn hình không cho tôi xem những thứ này: “Không quan trọng, không cần phải để tâm. Chịu đựng qua đêm nay, anh sẽ gỡ hot search xuống.”
Tôi không nói gì cả.
Phòng khách im lặng, Chu Thanh Dã đưa tay vuốt tóc bên tai tôi: “Chuyện ảnh chụp lúc ấy anh đã giải thích với em, khi đó Tô Nguyên uống say. Anh vẫn xem Tô Nguyên là em gái, em không cần làm khó cô ấy nhiều lần như vậy.”
Chu Thanh Dã dường như chưa từng nghĩ tới, là Tô Nguyên chạy tới trêu chọc tôi trước. Hắn chưa bao giờ tin tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn Chu Thanh Dã, bỗng nhiên muốn biết, nếu hắn biết tôi bị oan, biết rằng mỗi lần xin lỗi sẽ đẩy nhanh sự ra đi của tôi thì sẽ cảm giác như thế nào?
5
Lời xin lỗi thứ hai đến rất nhanh.
Chị Lam không chiu nổi cảnh tôi bị bắt nạt, công bố giấy chứng nhận kết hôn của tôi và Chu Thanh Dã cho mọi người, thậm chí còn bao gồm hàng ngàn chữ về câu chuyện trở thành yêu quái của Tô Nguyên.
Bề ngoài, tôi và Chu Thanh Dã vẫn luôn là quan hệ yêu đương, quả dưa nổ tung này vừa phát ra nhất thời thay đổi hướng gió.
Ăn dưa luôn là sở thích của mọi người. Thật hay giả mọi người cũng không thèm để ý. Không ít người vọt tới các tài khoản nền tảng của Tô Nguyên, mắng mỏ cô ta.
Lúc tôi biết được tin tức này, là vào đêm khuya.
Mấy ngày nay bệnh nặng, mơ mơ màng màng cảm giác được có người đẩy cửa đi vào.
Trong bóng tối, tôi và Chu Thanh Dã nhìn nhau. Khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
Trước đây khi tôi bị bệnh, Chu Thanh Dã sẽ đau lòng đến mức cả đêm ngủ không ngon. Khi đó tôi ngủ đến nửa mê nửa tỉnh, nhìn thấy Chu Thanh Dã ngồi ở bên giường nhìn tôi, đại thiếu gia kiêu ngạo như hắn, đêm khuya khổ sở đến đỏ hoe mắt.
Nhưng bây giờ, hắn lẳng lặng nhìn tôi, trên mặt là ý cười không tụ nơi đáy mắt.
“Chuyện Lâm Lam làm, là em sai khiến sao.”
Ngón tay lạnh lẽo xen kẽ giữa tóc tôi, lạnh đến mức tôi run lên.
Giọng điệu hắn mang theo nụ cười hỏi tôi: “Em có biết mấy ngày nay anh bận rộn cái gì không? Anh bận rộn để mua được sợi dây chuyền số lượng có hạn mà em thích nhất. Nhưng em đã làm gì? A Âm, có phải em nhất định phải ép c.h.ế.t Tô Nguyên thì em mới hài lòng không?”
Tôi chống dậy, ánh mắt mờ mịt. Chu Thanh Dã không có ý định cho tôi cơ hội giải thích. Tôi bị kéo đến bệnh viện trong lúc đang bị sốt.
Lúc đẩy cửa phòng bệnh tôi mới biết, Tô Nguyên c.ắ.t c.ổ tay.
6
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Cô ta nằm trên giường bệnh, trong khoảnh khắc nhìn thấy tôi liền bật khóc: “Cho tới bây giờ, tôi cũng không nghĩ tới chuyện tranh giành với chị cái gì cả. Chị Ngu Âm, chị vì sao không thể buông tha cho tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mua-xuan-bat-ngo/2.html.]
Cô ta nói năng lộn xộn khóc lóc kể lể: “Chờ xuất viện... Chờ đêm nay tôi rời khỏi nơi này, tôi sẽ không xuất hiện bên cạnh A Dã nữa.”
Đầu óc hỗn loạn, một lúc lâu tôi mới phản ứng lại. Lại là những chiêu trò thối nát này. Nhưng Chu Thanh Dã hết lần này tới lần khác lại tin tưởng không nghi ngờ.
Lúc đầu tôi khổ sở đến ngủ không yên, hết lần này đến lần khác giải thích với Chu Thanh Dã. Hắn trông thì như đứng về phía tôi, nhưng khi mở miệng lại nghiêng về Tô Nguyên. Hắn luôn nói muốn tôi xin lỗi là vì tốt cho tôi, nhưng hình như hắn chưa bao giờ tin tôi.
Sau đó tôi bắt đầu tranh cãi với Chu Thanh Dã. Kết thúc trận cãi vã nào cũng ấm ức chịu thiệt.
Dần dần, tôi bắt đầu nhận ra rằng trong tiềm thức Chu Thanh Dã chỉ tin tưởng thanh mai mà hắn cưng chiều từ nhỏ hơn tôi. Mối quan hệ giữa họ là điều không ai có thể hiểu được.
Sự mệt mỏi bao trùm lấy tôi thật sâu. Tôi c.h.ế.t lặng hỏi hắn: "Lần này lại muốn tôi xin lỗi như thế nào? Lại là làm sai thì phải bù đắp phải không? Hay là ăn miếng trả miếng? Lại rạch tôi một d.a.o nữa nhé?”
Ánh mắt Chu Thanh Dã phức tạp. Hắn giơ tay kéo ống tay áo tôi khoác xuống, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Đừng nói lung tung.”
Tôi lẳng lặng chờ hắn nói tiếp, giống như lưỡi d.a.o chờ đợi lăng trì cuối cùng.
“Anh đã nghĩ kỹ rồi, vẫn nên giảm bớt cơ hội tiếp xúc giữa hai người.”
Chu Thanh Dã nhìn tôi: “A Âm, rời khỏi giới giải trí đi. Sau này em có thể làm bất cứ chuyện gì em muốn. Anh sẽ...”
“Chát", tiếng tát vang dội cắt đứt lời Chu Thanh Dã.
Tôi thu tay lại, cảm giác đầu ngón tay có chút tê dại.
Chu Thanh Dã bị một cái tát của tôi đánh nghiêng đầu. Hắn quay đầu nhìn tôi, làm như không có việc gì bổ sung xong nửa câu sau: "Anh sẽ ở bên em.”
7
“Không được!” Một giọng nói bối rối dồn dập truyền đến.
Chị Lam chạy tới đứng ở cửa, có lẽ chị ấy rất khẩn trương, lồng n.g.ự.c không ngừng phập phồng.
“Chuyện này là tôi tự làm, đừng làm khó A Âm.”
Chị Lam từ trước đến nay vốn mạnh mẽ, nhưng ngày đó, lại chắn ở trước mặt tôi rơi nước mắt. Chị ấy nhìn chằm chằm Chu Thanh Dã, vô cùng khổ sở.
“Tôi không nhịn được khi thấy A Âm chịu ấm ức như vậy. Từng chuyện từng chuyện, mấy năm nay cậu nghiêng về Tô Nguyên đã đủ rồi. Âm Âm đi đến bây giờ thật sự không dễ dàng. Cậu nên có ít nhất có dù chỉ một lần... lựa chọn đứng về phía cô ấy chứ?"
8
Cuối cùng Chu Thanh Dã vẫn không thay đổi ý định. Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ bị đóng băng hoàn toàn.
Trên đường cùng chị Lam trở về đột nhiên có mưa thu. Gió lạnh cuốn theo như muốn chui vào trong xương cốt. Chị Lam cuống quýt che dù cho tôi. Nhưng mưa tới gấp, vẫn ướt hơn nửa người.
Nước mưa ướt dính trên người, vừa lạnh vừa ngấy. Tôi im lặng nhìn chằm chằm vào ống tay áo bị ướt. Chỉ là một trận mưa, nhưng bảy năm qua dường như đều ẩm ướt.