Mùa Hoa Băng Giá - 06.
Cập nhật lúc: 2024-11-14 14:01:05
Lượt xem: 80
“Là cô! Tất cả là tại cô!”
Chu Lâm Tinh giơ nắm đấm, đập thẳng vào Thẩm Đào.
Nó chẳng hề biết nặng nhẹ, ra tay rất mạnh.
Nhìn thấy vậy, tôi lập tức kéo Thẩm Đào ra phía sau mình, còn Chu Lâm Tinh thì đã không kịp thu lại cú đấm.
Vẻ mặt nó hiện rõ sự hoảng hốt: “Mẹ, con không định đánh mẹ, con muốn đánh…”
“Đủ rồi.”
Chu Cảnh An đến muộn, giữ chặt lấy Chu Lâm Tinh.
Sắc mặt anh ta khó coi, miễn cưỡng giải thích với tôi: “Muội Muội, thằng bé chỉ quá nhớ em nên mới không kiểm soát được cảm xúc.”
“Để mặc con mình đánh người ngoài đường, Chu Cảnh An, đây là cách dạy dỗ của nhà họ Chu sao?”
“Là lỗi của anh, chúng ta nói chuyện được không?”
Tôi bình tĩnh lại.
“Tôi phải đưa con đi bệnh viện trước, chuyện này để nói sau, và…”
Tôi ngừng lại một chút, rồi tiếp tục, “Đây cũng là con của tôi, tôi không cho phép các người tùy tiện bắt nạt bé.”
Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi rời đi.
“Ba ơi, tại sao mẹ lại có đứa con mới, chẳng phải mẹ yêu chúng ta nhất sao?”
Chu Cảnh An quay mặt đi, đầy phiền muộn. Anh vốn định để tôi và Chu Lâm Tinh gặp nhau trước, đợi khi tôi nhớ con và mềm lòng, anh sẽ xuất hiện và đưa tôi quay về.
Nhưng tất cả kế hoạch đã bị phá hỏng.
Tôi sao có thể có một đứa con mới?
Làm sao có thể ghét bỏ họ được?
Chu Cảnh An nắm lấy vai của Chu Lâm Tinh: “Mẹ chỉ đang lừa con thôi, con phải nghe lời, không được làm mẹ buồn như vừa rồi nữa, biết chưa?”
“Nhưng…” Chu Lâm Tinh mím môi, “Con ghét cô ấy vì cô ấy tranh giành mẹ với con.”
Hệ thống luôn đến muộn lại một lần nữa trực tuyến, giọng nói điện tử pha chút bất lực.
“Ký chủ, sau khi cô rời đi, sự d.a.o động cảm xúc của họ đã ảnh hưởng đến thế giới, tôi cũng mới nhận được thông báo.”
“Vậy nên anh đã đưa họ đến đây?”
“Hết cách rồi, họ cầu xin nhiều lần lắm. Nhưng cô yên tâm, họ không ở lại lâu đâu.”
Tôi nghe qua một cách hờ hững, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên Thẩm Đào.
Ngay cả khi bôi cồn i-ốt khử trùng, bé cũng cắn chặt môi, không rên lấy một tiếng.
Bác sĩ khen bé là một đứa trẻ dũng cảm và ngoan ngoãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mua-hoa-bang-gia/06.html.]
Bé len lén nhìn tôi đầy mong đợi.
Tất nhiên tôi cũng không tiếc lời khen.
“Nhưng lần sau nếu gặp chuyện thế này, điều quan trọng nhất là phải bảo vệ bản thân trước, hiểu không?”
Mẹ tôi thì xót xa cho đứa cháu yêu quý, nhất quyết phải bắt một con gà để hầm bồi bổ cho bé.
Tôi đùa rằng hồi trước tôi đâu có được đãi ngộ như vậy.
“Con với Thẩm Đào, mỗi người một chiếc đùi gà, hôm nay nhớ về sớm, nếu không sẽ không còn phần đâu.”
Mắt tôi cay xè.
Có lẽ là do gió hôm nay lớn quá.
Trên đường quay về, như tôi đã dự đoán, Chu Cảnh An và Chu Lâm Tinh đứng chờ ở bờ hồ.
Họ không còn chỗ nào để đi, giống như khi tôi mới bước vào thế giới đó.
“Chúng ta nói chuyện ở đây đi.”
Bên bờ hồ có rất nhiều bàn ghế tiện lợi cho du khách, tôi nghĩ chỉ cần nói rõ ràng mọi chuyện, sau đó để họ quay về là được.
Nhưng Chu Cảnh An lại làm điều khiến tôi khó tin.
Anh ta quỳ một chân xuống đất, giơ lên một chiếc nhẫn kết từ cỏ, cầu hôn tôi:
“Muội Muội, anh biết rằng anh đã làm em chịu nhiều uất ức. Chỉ cần em đồng ý về lại với anh, anh sẽ tổ chức một lễ cưới hoành tráng nhất, để cả thế giới biết rằng em là bà Chu.”
May mắn là hôm nay là ngày trong tuần, xung quanh chỉ có vài người lác đác.
Chu Lâm Tinh nôn nóng nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời: “Mẹ ơi, nhanh đồng ý đi, chẳng phải đây là điều mẹ muốn nhất sao?”
Chiếc nhẫn cỏ thô kệch còn dính cả vết bùn đất.
“Chu Cảnh An, tôi không đồng ý.”
Nụ cười của hai cha con lập tức vụt tắt.
Chu Cảnh An từ từ đứng dậy, cau mày không vui: “Muội Muội, ở đây anh không có sẵn nhẫn kim cương, em chờ một chút, đợi chúng ta…”
Thật nực cười.
Anh ta thật sự nghĩ rằng tôi từ chối vì không có nhẫn.
“Chu Cảnh An, tôi không cần bất kỳ chiếc nhẫn nào, và tôi cũng sẽ không về cùng anh.”
“Tại sao?”
“Vì chính tay anh đã vứt bỏ nhẫn của chúng ta.”
Thực ra, tôi là người hoàn toàn bị che mắt.