Mũ phượng đã hỏng - 8
Cập nhật lúc: 2025-01-07 04:58:26
Lượt xem: 2,542
17
Nửa năm sau, Tống Tích Đường đưa mũ phượng của ta trở về. Viên ngọc đỏ rơi vỡ lúc trước được thay thế thành một viên có chất lượng tốt hơn, từng hạt ngọc nhỏ là do chính tay nàng dán lên, những vết nứt đó đã biến mất.
Tốt lắm. Ít nhất sửa mũ phượng trong nửa năm, nàng không nhàm chán, sẽ không mỗi ngày nghĩ Tạ Quan Huyền yêu hay không yêu.
Trong khoảng thời gian này, cũng đã xảy ra hai chuyện lớn.
Chuyện thứ nhất, là phụ thân ta rửa sạch oan khuất, phục nguyên chức quan; Chuyện thứ hai, là Tạ Quan Huyền vì đấu tranh chính trị mà bị tội, giáng chức đi Lĩnh Nam.
Ta không ngạc nhiên, từ khi bước vào quan trường hắn liền liên tục thăng chức, quá thuận lợi. Hắn khó tránh khỏi còn có thể có chút ngây thơ, thiếu vài phần cẩn thận, dễ dàng ngã nhào.
Trước khi lên đường, hắn lại tới tìm ta.
Như lúc đầu, ta đứng trên bậc thang cao của dinh Thượng thư nhìn hắn.
Hắn đứng ở dưới bậc thềm, tư thái câu nệ. Hắn nhìn ta chỉ có thể ngẩng đầu: “Ta sắp đi Lĩnh Nam, có lẽ sẽ ở đó rất nhiều năm... Đây có tính là chuộc tội hay không.”
Giọng hắn khàn khàn. Ta không thích nghe. Ta nói: “Không tính. Chính ngươi không cẩn thận, mới rơi vào tình trạng này, không liên quan đến ta.”
Ta xoay người rời đi. Tống Tích Đường cũng muốn theo Tạ Quan Huyền đi Lĩnh Nam. Nàng không có bạn ở kinh thành.
Chỉ có ta tiễn nàng.
Nàng ngồi trên xe ngựa đơn sơ, vén rèm lên nhìn ta, ánh sáng trong mắt ảm đạm.
Ta biết nàng đang lo lắng điều gì. Lĩnh Nam vẫn bị người ta nói là nơi mưa gió cát bụi. Lần này đi, không biết còn có thể trở về hay không.
Ta nói: “Ngươi không cần lo lắng, Lĩnh Nam rất tốt. Chỉ là đường hơi xa. Nhưng mà ngươi có thể dùng tiền của Tạ Quan Huyền để đổi một chiếc một xe ngựa lớn, để cho mình thoải mái hơn. Dưa và trái cây Lĩnh Nam rất nhiều, ăn rất ngon, phần lớn ở kinh thành không có.
Nàng cong cong khóe môi, nở nụ cười, dịu dàng lại xinh đẹp, như lần đầu tiên ta gặp nàng.
Khóe mắt nàng lại rơi một giọt nước mắt: “Đa tạ, Chiêu Ý.”
18
Ta ở kinh thành, đọc sách, học tập. Đọc rất nhiều sách thánh hiền, cũng học khắc tranh Tết bằng gỗ. Phụ thân ta cũng không ở lại vị trí Thượng thư. Sau đó ông tự xin từ chức, đưa ta đến Lâm An phủ, Giang Lăng phủ. Thiên hạ phồn hoa đều xem hết.
Ta sẽ không bao giờ bị mắc kẹt trong những điều nhỏ nhặt đó nữa. Tạ Quan Huyền ở Lĩnh Nam cũng có chút thành tích. Nhưng trong triều không có ai giúp hắn nói chuyện. Sau đó hắn được điều đi rất nhiều nơi, nhưng mãi không thể hồi kinh. Lần hắn rời kinh đến gặp ta, đã là lần cuối cùng của chúng ta.
Vài năm sau, ta nhận được thư của Tống Tích Đường. Nàng thành thân với Tạ Quan Huyền mười năm, cuối cùng cũng hạ quyết tâm hòa ly.
Nàng đi vào trong viện của ta, không mặn không nhạt nói cho ta biết: “Ta không có dựa vào, chỉ có thể dựa vào Tạ Quan Huyền.”
Ba năm trước nàng theo Tạ Quan Huyền điều nhiệm Thành Đô phủ. Nàng từ trước đến nay thông minh, rất nhanh đã học được cách dệt gấm Thục. Có tay nghề mưu sinh, có thể rời khỏi Tạ Quan Huyền, tự lực cánh sinh. Ta nghĩ vậy. rất tốt.
Đời người còn lại rất nhiều năm, tất cả chúng ta đều có thể sống cho chính mình một lần nữa.
(--END--)
-----
“TRẮC PHI” CỦA THÁI TỬ [FULL]
Tác giả: 不加葱
Nguồn: Zhihu
Edit: Nhân Trí
Ta là Trắc phi của Thái tử, vừa bị giáng xuống hôm qua, nguyên nhân chưa rõ.
Ngày hôm qua trở về sắc mặt hắn rất thối, còn không cho ta chạm vào hắn.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Hắn ôm chăn đệm nằm bên cạnh giường ngủ vài ngày, nói hoa mỹ là cho ta suy nghĩ lại. Còn nói cái gì mà: “Người phụ tấm chân tình phải nuốt một vạn cây châm.”
Ta than thở với Hoàng hậu: “Con đã làm cái gì sai? Tâm tư nam nhân thật khó đoán.”
1
Lúc ta than thở với Hoàng hậu, Hoàng thượng cũng tới.
Có lẽ là biểu tình của ta và Hoàng hậu quá mức khiếp sợ, ngài ho nhẹ một tiếng giải thích: “Gần đây Thái tử không màn cơm nước, dáng vẻ tiều tụy, trẫm thật sự lo lắng, nên mới đến nghe một chút.”
Ta vẫn tiếp tục cắn hạt dưa: “Nghiêm trọng như vậy ạ?”
Không phải ta cố ý không quan tâm hắn, thật sự là hắn căn bản không cho ta cơ hội nào cả. Mỗi ngày sau khi hạ triều trở về hắn chỉ ở trong thư phòng không đi ra, ta và hạ nhân mời ba lần bốn lượt cũng vô dụng.
Đợi đến khi ta ngủ hắn mới vào phòng, trời chưa sáng lại đi.
Cứng đầu, hết sức cứng đầu.
“Cũng không biết chàng giống ai.”
Ta vừa dứt lời, không chú ý tới ánh mắt mất tự nhiên của Hoàng hậu và Hoàng thượng đang nhìn nhau.
Uống một ngụm trà nhuận cổ họng lại tiếp tục: “Sau đó mỗi ngày chàng đều phái một người tới hỏi con, Thái tử phi có biết sai chưa? Con biết sai sao? Rốt cuộc con đã làm gì sai?”
Ta nặng nề đặt chén trà lên bàn, nghiến răng nghiến lợi: “Sau đó chàng còn bảo người ta nói với con, giáng vị trí của con xuống, để con làm Trắc phi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mu-phuong-da-hong/8.html.]
Thấy ta càng nói càng tức, Hoàng hậu vội vàng bảo hạ nhân thay trà hạ hỏa cho ta, khuyên nhủ: “Hàng thì hàng đi, dù sao cũng không phải một hai lần, nó cũng chỉ có thể dùng cái này để nói chuyện với con, con không nói thì ai cũng biết, trái phải ở Đông cung cũng chỉ có một mình con, nếu con thật sự bảo nó đổi người khác, nó cũng không dám đâu.”
Hoàng thượng nhận lấy hạt dưa Hoàng hậu bóc cho ngài, cẩn thận nghiền lớp vỏ lụa bên ngoài, mới ném vào trong miệng nhai nhai, như là thuận miệng hỏi: “Trẫm nhớ hình như lão Tứ sắp về có phải hay không?”
Hoàng hậu trả lời: “Ai da, đúng vậy, hai ngày nữa.”
Tứ hoàng tử, Vinh Vương.
Nghĩ đến bộ dáng khác thường của Tiêu Cẩm Hà hai ngày nay, ta đột nhiên tỉnh ngộ, tâm tình hai ngày nay của hắn thì ra là lại ăn dấm chua lâu năm.
Ta vội vàng cáo từ.
2
Lúc trở lại Đông cung, vừa vào phòng liền thấy Tiêu Cẩm Hà ngồi bên bàn ra vẻ say sưa đọc sách.
Tại sao ta có thể nhìn ra là hắn ra vẻ say sưa? Bởi vì bàn tay cầm sách của hắn cứ run rẩy. Thấy ta vào nhà lại càng run rẩy, nhưng tầm mắt giống như keo dán dính vào sách, không di chuyển.
Ta không đành lòng nhìn, muốn chủ động giải thích: “Thiếp...”
Mới mở miệng, đã bị hắn cuống quýt cắt ngang: “Ồ, Thái tử... Trắc phi đã trở về.”
Ta: “...”
Hắn đột nhiên đứng lên, bận rộn thu dọn đồ đạc, không thèm liếc ta một cái: “Bảo bọn họ dọn bàn đi, ta vẫn chưa đói, công việc bận rộn, không cần chờ ta.”
Nhìn thấy hắn cầm sách muốn đi, ta lập tức tiến lên một bước ngăn cản hắn.
Ngẩng đầu lên tìm ánh mắt của hắn. Tiêu Cẩm Hà quay lưng lại, giọng to hơn rất nhiều khi không nhìn thấy ta: “Làm càn.”
Giọng lớn, nhưng hơi thở ngắn.
Ta không nói gì: “Sao thiếp lại làm càn?”
Nhìn bóng lưng hắn, phát hiện quả thật gầy đi không ít, quần áo đã rộng hẳn ra.
Ta vừa đau lòng vừa bất lực, trấn an hắn: “Chàng nghe thiếp nói trước đã.”
Tấm lưng căng thẳng của hắn đột nhiên thả lỏng, trong giọng nói tràn đầy tuyệt vọng: “Cuối cùng nàng cũng nói phải không?”
Ta thật sự muốn tố tội hắn: “Mấy ngày nay chàng muốn giáng vị trí của thiếp, muốn thiếp suy nghĩ lại, còn không cho thiếp chạm vào chàng, không phải là bởi vì Vinh Vương sắp trở về sao?”
Nửa ngày không thấy hắn có động tĩnh, ta cũng không muốn quản, thầm nghĩ nhanh chóng nói rõ ràng với hắn: “Thiếp chưa từng thích ngài ấy, rốt cuộc chàng ở đây ăn dấm chua cái gì?”
Hồi lâu mới nghe thấy hắn nhỏ giọng nói thầm: “Không thích mà sao đã thành thân ba tháng rồi, cũng không cho ta chạm vào nàng.”
Ta cảm thấy vô cùng oan uổng: “Ai không cho chàng chạm vào chứ?”
Hắn quay đầu chỉ trích ta: “Nói dối, chúng ta đến bây giờ vẫn chưa viên phòng, không phải là nàng muốn chờ lão Tứ sao? Huống chi, ta nói chạm, không phải để nàng sờ ta.”
Ta xấu hổ muốn chết, chuyện này có thể nói lớn tiếng như vậy sao?
“Viên, đêm nay liền viên phòng.”
“Đồ bố thí ta không cần.”
Ta:?
“Không phải, sao lại là bố thí? Vậy chàng muốn thế nào?”
Hắn hít hít mũi, nói ra yêu cầu của hắn: “Trừ phi nàng chủ động.”
Ta đỏ mặt đồng ý.
3
Nói là để cho ta chủ động. Nhưng kỳ thật tên này căn bản không kiên trì được bao lâu. Lúc ta còn đang sờ soạng, hắn cũng đã ấn ta ở trên giường. Hắn nóng lòng muốn lật người ta lại hai lần mới nhớ ra phải tìm lý do cho mình: “Thái tử phi không biết làm như thế nào, chỉ có thể để ta làm thay.”
Chết tiệt, ta đọc rất nhiều sách, ta mà không biết làm như thế nào à?
Nếu hung khí trên người Tiêu Cẩm Hà không đáng sợ như vậy, ta có thể nhịn ba tháng không viên phòng với hắn sao? Thứ này, sử dụng không đúng sẽ c..hết người. Sự thật đã chứng minh, thứ này sẽ không làm c..hết người, nhưng có thể làm cho người ta muốn sống muốn c..hết.
Mãi đến khi nhìn bầu trời chuyển sang màu trắng bụng cá, ta mới chìm vào giấc ngủ.
Có đôi khi thân thể quá tốt, cũng chưa chắc là chuyện tốt. Cả đêm, ta muốn ngất cũng không ngất được. Giấc ngủ này, ta ngủ thẳng đến lúc dùng bữa tối mới tỉnh.
Vừa mở mắt đã thấy Tiêu Cẩm Hà cầm sách ngồi bên cạnh ta. Hiện giờ khuôn mặt hắn hồng hào, khóe miệng mỉm cười, không thấy bóng dáng oán phu lúc trước.
Thấy ta tỉnh lại, Tiêu Cẩm Hà lập tức buông sách xuống, vẻ mặt ân cần giúp ta xoa thắt lưng, tóc mai bên vành tai đan vào nhau: “Còn mệt không?”
Hai mắt ta vô thần, chỉ cảm giác mình bị lừa. Phải, làm sao ta quên được. Người này, làm sao có thể là một người để bản thân mình chịu thiệt. Huống chi ta có thích Vinh Vương hay không hắn có thể không rõ ràng sao?
May mà hắn có thể nghĩ ra cho mình một vở kịch như vậy.
----👉👉👉