Một Trăm Phương Pháp Sinh Tồn Trong Đông Cung - Phần 2
Cập nhật lúc: 2024-11-21 10:45:54
Lượt xem: 284
Ta vừa chửi thầm trong lòng vừa thêu, thao tác mãnh liệt như hổ, chỉ một tuần đã thêu kín lưng tẩm y của Bùi Cảnh.
Bùi Cảnh cầm tẩm y hỏi ta: "Thái tử phi thêu là rồng hay hổ?"
"Điện hạ, ngài đoán xem ta thêu gì?"
Học được rồi, thông minh rồi, ngài đoán gì thì là cái đó.
"Cô thấy là rồng?" Bùi Cảnh dò hỏi.
Ta nhìn hắn với đôi mắt long lanh: "Điện hạ thật tinh mắt."
Hu hu hu, ch-ết tiệt, rõ ràng ta thêu là mãnh hổ nghịch nước mà!
2
Tẩm y cũng thêu xong rồi, ta nghĩ lần này chắc Bùi Cảnh không còn cách nào giữ ta ở lại thư phòng nữa, nhưng hắn lại chỉ định ta đến mài mực cho hắn.
Tề ma ma nói hồng tụ thêm hương, nhất định sẽ thúc đẩy tình cảm giữa ta và Bùi Cảnh.
Ta thở dài, Tề ma ma đâu hiểu, thư phòng có nhiều cơ mật như vậy, ta chỉ cần nhìn thấy một cái e là cách cái ch-ết không xa.
Cha ơi, ngài rửa sạch cổ trước đi, nữ nhi sẽ theo sau.
Ta lê từng bước đến thư phòng, bỗng nhiên tỉnh ngộ móc khăn tay trong n.g.ự.c ra buộc sau đầu.
"Thái tử phi làm gì vậy?"
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Tình thú ấy mà, ha ha ha." Ta dò dẫm sờ tường bước tới, chưa đi được mấy bước đã bị Bùi Cảnh nắm lấy tay.
Tay Bùi Cảnh ấm áp khô ráo, dắt ta đến bên bàn: "Sao tay Thái tử phi đổ nhiều mồ hôi thế?"
Ta có thể nói là ta sợ không?
Ta giật giật khóe miệng: "Ha ha, lần đầu chơi tình thú hơi căng thẳng."
Trong bóng tối, thoảng nghe tiếng cười khẽ của Bùi Cảnh, hắn cười cái gì, cười cái gì chứ?
Kết quả của việc ngày ngày lo lắng sợ hãi chính là phát sốt, sốt đến mức không thể rời giường. Thái y nói ta ngày ngày lo âu, uất ức sinh hỏa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mot-tram-phuong-phap-sinh-ton-trong-dong-cung/phan-2.html.]
Ta nằm ngửa trên giường, hu hu hu hu hu, ta có thể ốm thêm một thời gian được không? Nằm trên giường thật là yên tâm.
Chưa kịp lăn lộn trên giường xong, bên ngoài đã vang lên tiếng Tề ma ma thỉnh an Bùi Cảnh.
Ta lập tức lăn xuống giường hành lễ, Bùi Cảnh bế ta lên: "Đứng dậy đi, đã thế này rồi còn hành lễ gì nữa?"
Vì tiếc mạng thôi, ta nằm trong lòng Bùi Cảnh không được tự nhiên.
Bùi Cảnh sai người bưng đến một bát cháo trắng, múc một thìa đưa đến miệng ta: "Bị bệnh phải ăn thanh đạm một chút, cái này là tự tay cô nấu đấy."
Trong đầu ta toàn là đây là tự tay cô bỏ độc, tự tay bỏ độc, bỏ độc, độc.
Được rồi, ta ch-ết trước vậy, ta ghé đến ăn một miếng: "Hô hô hô hô hô ~"
Bùi Cảnh nhìn ta với vẻ nghi hoặc, ta nhăn mặt: "Không hổ danh là do điện hạ đích thân nấu, ngay cả cháo cũng biết đánh người."
Bùi Cảnh cười vang, thổi thổi cháo trong thìa: "Lần này không nóng nữa."
Nói thật, Bùi Cảnh trông rất đẹp, khi cười càng đẹp hơn, nhưng dù có đẹp đến mấy cũng không thể dùng làm miễn tử kim bài được.
Ta càng nghĩ càng ấm ức, nức nở hai tiếng: "Ta muốn ăn giò heo hầm!"
"Của Trần ký?"
Vẻ mặt ta vô cùng ngạc nhiên: "Sao ngài biết?"
Bùi Cảnh gõ đầu ta: "Bây giờ nàng đang bệnh không ăn được, đợi sau khi tiệc ngày xuân của mẫu hậu kết thúc, cô sẽ dẫn nàng ra ngoài cung ăn."
Nghe vậy ta phấn chấn hẳn lên, đón lấy bát từ tay Bùi Cảnh rồi ăn một hơi mấy miếng: "Một lời đã định."
Ta từ nhỏ đã khỏe như ngựa con, vậy nên chỉ nghỉ ngơi hai ngày là bệnh đã khỏi hẳn.
Tề ma ma nói ta là nhi tức phải đi giúp Hoàng hậu lo việc tiệc ngày xuân, tiệc ngày xuân có Nội vụ phủ lo liệu, ta có thể giúp được gì chứ, chỉ là đi điểm danh, chứng tỏ mình là một nhi tức phụ hiền thục thôi.
Ta ngoan ngoãn đứng bên cạnh Hoàng hậu, nghe bà ấy dịu dàng dặn dò, nói tiệc ngày xuân chỉ là để cho các thiếu nam thiếu nữ trong kinh thành có cơ hội gặp gỡ nhau.
Ta đề phòng trong lòng, run rẩy mở miệng: "Mẫu hậu định chọn hai người hầu ta cho điện hạ trong yến tiệc sao?"
Hoàng hậu sững người, vỗ vỗ tay ta như an ủi: "Con và Cảnh nhi mới cưới, chuyện ta thiêp thất gì vội vàng thế."