Một Trăm Ngày Cuối - Phần 1: 100.81
Cập nhật lúc: 2024-09-13 10:09:12
Lượt xem: 29
100.
Tôi bị bệnh, Tạ Mân không biết.
Tôi cũng không muốn nói, không phải muốn dối gạt gì anh, chỉ là không muốn nói mà thôi.
Bác sĩ là bạn của một người bạn, anh ta rất ngay thẳng, nói tôi chỉ còn có thể sống hơn nửa năm nữa thôi, với điều kiện là tôi bắt buộc phải ngoan ngoãn đi điều trị.
Có lúc tôi nghĩ mình nên đi điều trị, có lúc lại muốn ch.ết sớm một chút.
99.
Tạ Mân bảo với tôi, buổi tối anh sẽ trở về trễ một chút, bọn tôi nói qua lại một lúc, thấy đồng hồ trên tường đã đi đến số mười thì không đợi nữa.
Hôm nay tôi không muốn ch.ết, không thể thức đêm.
98.
Ánh mặt trời hôm nay rất đẹp, chúng nó chiếu vào từ bệ cửa sổ giúp chân tôi ấm áp hơn hẳn.
Tôi không muốn tới công ty chút nào, dù sao có tôi hay không thì cũng như nhau.
97.
Hôm nay Tạ Mân mua cho tôi một bó hoa.
Đã nửa tháng rồi tôi không ra khỏi nhà, anh nói mùa xuân đã đến, chưa đầy hai ngày nữa sẽ là ngày kỷ niệm mười năm kết hôn của chúng tôi.
Tôi ồ lên một tiếng, không biết nên nói cái gì, đành làm một đĩa cơm chiên trứng cho anh.
Hình như anh không thích ăn, chưa ăn được hai miếng đã đã đập cửa bỏ ra ngoài.
96.
Tiểu Hạ gửi tin nhắn cho tôi, nói người mới tới có quan hệ khá thân thiết với giám đốc Tạ.
Tôi không biết nên phản hồi thế nào, chỉ đành cười một cái cho qua.
Tôi có hơi ngượng ngùng khi không thể đáp lại ý tốt của người khác như thế.
Đến chiều, tôi đổi sang một bộ đồ thể thao, đi đến sân bóng rổ của trường đại học nằm ngay bên cạnh chơi một chút, có hơi vui vẻ, còn ăn đậu hũ gạch cua lúc trước tôi thích ăn nhất.
95.
Tạ Mân nổi giận với tôi, anh cho rằng tôi được cưng chiều nên kiêu ngạo, chất vấn tại sao bây giờ tôi lại lười thành như vậy, có ý kiến gì với anh ấy sao?
Tôi lắc đầu một cái, không có tinh thần nói chuyện, tôi cũng cảm thấy mình trở nên lười hơn trước, nhưng lên tinh thần thì lại mệt quá, mỗi ngày đều ngủ mê mang như vậy mệt quá, suy nghĩ nhiều mệt quá.
Còn sống mệt quá.
94.
Lâu rồi tôi mới tới công ty.
Thành thật mà nói, bây giờ công việc kinh doanh ở công ty như mặt trời ban trưa, vị trí tổng giám đốc này Tạ Mân làm rất ổn, vậy thì phó giám đốc như tôi cũng không quá cần thiết.
Mặc dù đây là công ty mà chúng tôi cố gắng chèo chống đến hiện tại.
Chỉ là, tôi cảm thấy anh và công ty này, không cần tôi nữa.
Tôi ngồi một lúc lâu ở công ty, anh và thư ký mới tới cũng đến xem tôi nhiều lần, lần nào cũng lấy lý do nghe khá thuyết phục, tôi không có sức lực đi đối phó với anh, từ bỏ.
Nhanh chân chạy về nhà.
93.
Ngày kỷ niệm mười năm kết hôn, anh dẫn tôi đến một nhà hàng cao cấp, nghe thấy bài hát "Call Your Name" của Daughtry mà tôi thích nhất vào mười năm trước.
Tôi hát nhẩm theo vài câu trong lòng, lỗ mũi thấy ê ẩm ướt ướt.
Thật sự không thoải mái cho lắm.
Khuya hôm đó, tôi với anh về nhà â.n á.i, anh bất ngờ thốt ra một câu: "Lâm Thụy, em có muốn anh không?"
Muốn.
92.
Hôm nay bố mẹ tôi gọi điện bảo tôi về nhà một chuyến, tôi đi về, lúc trở lại mang theo một túi lớn đồ ăn do tự tay mẹ làm.
Có lẽ, mẹ không còn ghét tôi như trước nữa.
93.
Hôm nay tôi đến gặp bác sĩ.
Anh ta vẫn nói cái câu kia, nếu điều trị tốt sẽ còn hơn nửa năm nữa.
Tôi nói với anh ta, nếu như ngày mai tôi ch.ết, có gì khác với việc nửa năm sau mới ch.ết đâu?
Anh ta hơi sửng sốt một chút, sau đó nói với tôi, khác ở chỗ, tôi có thể yên ổn nói lời từ biệt.
Tiếc nuối sẽ ít hơn.
-----
Tôi lục lọi quyển nhật ký những năm học cấp hai của mình, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa nói với Tạ Mân, từ lúc tựu trường năm lớp mười, từ ánh nhìn đầu tiên khi tôi đại diện cho học sinh mới đứng trên sân khấu, tôi đã thích anh rồi.
Nhiều người như vậy, chỉ có anh giống mấy người ngốc nghếch, cầm chén bột sắn, vừa ăn vừa nhìn tôi, vì vỗ tay mà đặt cái chén xuống, vỗ tay xong lại cầm chén lên.
Rất đáng yêu.
Tôi không nhịn được vừa gặp đã yêu.
90.
Tôi không có nhiều bạn bè, phần lớn đều là khách hàng, hôm nay tôi có hẹn đi uống trà với một khách hàng kinh doanh hợp tác với công ty chúng tôi tương đối nhiều.
Tạ Mân cũng đến đó uống trà, còn dẫn theo thư ký nhỏ của anh.
Đầu tôi rất đau, tôi không thích thư ký nhỏ đó.
Tôi chỉ đành lôi mấy viên thuốc ra uống, sau đó dẫn khách hàng vào phòng riêng trốn tránh.
Khách hàng cười nói: "Hình như vừa rồi tôi nhìn thấy tổng giám đốc Tạ ở đây?"
Tôi chống cằm, "Đúng vậy, dẫn theo tình nhân nhỏ đi dạo một vòng."
". . .Giám đốc Lâm?" Khách hàng kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi cười cười với anh ta, "Chuyện này đúng là hơi khó nói, cũng xem như là chuyện riêng trong nhà, thật là, đến chó cũng ngại nhiều lời."
Khách hàng không đáp lại, chỉ thương hại nhìn tôi.
Thật ra thì tôi còn muốn nói một câu, thương hại tôi bị người ta cắm cái sừng, còn không bằng thương hại tôi sắp ch.ết.
Nghĩ kỹ lại, đều không phải chủ đề tốt đẹp gì.
Nói ra, đến chó cũng ngại.
------
Hôm nay Tạ Mân về nhà, giải thích với tôi chuyện mang thư ký đi ra ngoài uống trà, tôi không muốn nghe, nhưng anh muốn nói cho tôi nghe, vậy thì tôi nghe.
Thật khó chịu, không ngoài mấy câu như là chăm sóc cho hậu bối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mot-tram-ngay-cuoi/phan-1-100-81.html.]
Hậu bối cái thá gì chứ, anh là chồng hay là cha của cậu ta hả, anh chăm sóc cậu ta, vậy ai chăm sóc tôi?
Tôi lười nói nhiều, có nói nhiều cũng vô ích thôi.
Lằng nhằng ăn xong bữa cơm tối với anh, tôi hỏi anh có muốn lên giường với tôi không, anh mới vờ vịt lấy hết can đảm hỏi tôi: "Quan hệ giữa em và Trần An Chi là thế nào?"
"Quan hệ thế nào là sao?"
"Anh thấy em với anh ta vào phòng riêng."
"..."
"Nói đi."
"Khách hàng."
Anh vừa nghe liền tối tăm mặt mày, quái gở nói: "Em không làm việc hơn một tháng rồi, khách hàng gì mà làm phiền đến giám đốc Lâm tự mình ra tay?"
Tôi, thật, sự, lười, cãi, nhau, với, anh.
Đau cả đầu.
89.
Uống thuốc.
Đau.
Nằm mơ một giấc, mơ thấy những ngày tháng rất lâu về trước, khi mà tôi vẫn chưa yêu anh.
Trong lòng khó chịu.
88.
Hôm nay tôi đến gặp bác sĩ tâm lý.
Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không nói ra nổi.
Đến tối, mẹ gọi điện cho tôi, mẹ bảo hy vọng năm nay tôi sẽ dẫn Tạ Mân về nhà một chuyến.
Tôi ậm ờ đáp một tiếng cho qua, chưa nói rõ, mà cũng không thể nói.
Cúp điện thoại, tôi lại gọi điện cho Tạ Mân, anh nhận rồi nói công ty đang bận rộn, tôi đáp lại, em muốn làm tì.nh
Anh ta ác ý giễu cợt tôi, "Em mà cũng biết yêu? Em tự tìm cây gậy mà làm, anh không dám đụng vào em đâu."
Tôi không lên tiếng.
Tôi không có sức đi phản bác lại lời nói của anh ta.
Do lúc trước tôi từng giễu cợt, bảo anh ta đi ra ngoài chơi với người khác thì đừng có trở về ngủ với tôi, tôi sợ bệnh.
Anh ta tức giận, tôi biết anh ta tức giận.
Tôi cảm thấy não tôi hỏng rồi, một chút tôi cũng không muốn ngủ với anh ta, chẳng qua là tôi hơi nhớ nhung thôi.
87.
Mua thuốc.
Mua bột sắn.
Đi ăn lẩu một mình.
Vứt mất chìa khóa.
Khóc một trận.
Không về nhà được.
86.
Tôi chưa gọi điện thoại cho anh, sáu giờ sáng tôi nhờ thợ đến đổi thành khóa mật mã.
Về nhà, tắm, uống thuốc.
Ngủ.
85.
Tôi mơ thấy ác mộng.
84.
Nhớ tới hồi mới nói lời yêu, tên quỷ nghèo như anh, mua một cây kem cho một mình tôi ăn hết, đến cuối mới liềm chút kem dính trên miệng tôi, vậy là vui rồi.
Tôi biết anh thích ăn bột sắn, nên mới thường xuyên mua chút bột sắn đến nhà trọ tìm anh, mỗi lần anh thấy tôi đến đều vui vẻ cười, cười một trận, lại ngã xuống giường, thở dài nói: "Thụy Thụy ơi. . ."
"Anh rất thích em. . ."
83.
Tôi hỏi anh, tại sao không thương tôi.
Anh vẫn còn đang tức giận, chỉ cười một tiếng với tôi, sau đó mới nói, người như em, tự cho là trong sạch, đắc ý như thế, lúc nói yêu thương không xem đối phương ra gì, có yêu hay không anh cũng không biết, sau khi kết hôn cũng không xác định được. Anh không thể hiểu nỗi sao em có thể sống như vậy đấy, lúc nóng lúc lạnh, ngày ngày làm vẻ mặt tựa như người khác thiếu em tám triệu, Lâm Thụy, em thật sự yêu anh à?
Tôi lúng túng hoảng hốt, tim đau nhói như bị sét đánh trúng.
Tôi bắt lấy cánh tay anh, giùng giằng hỏi, "Em. . . em không đủ yêu anh sao?"
Anh im lặng rút tay lại.
Tôi tiếp tục hỏi anh, "Tại sao, tại sao anh lại cảm thấy em không thương anh hả? Em. . . em bên cạnh giúp anh gây dựng sự nghiệp, ở cạnh anh lâu đến như vậy, chúng ta đã kết hôn mười năm. . ."
Anh ngẩng đầu lên, dường như đang thương hại nhìn tôi, giọng khàn khàn: "Em hy vọng anh sẽ có suy nghĩ gì chứ, em không muốn, anh cũng không thể muốn, có lúc anh nghĩ lại, Lâm Thụy, người như em có gì đáng giá để người khác yêu? Em không thương anh, căn bản là em không có biểu hiện nào là yêu anh cả, anh không biết em và anh chung một chỗ là vì cái gì, anh ở với em, thậm chỉ thở cũng không nổi kìa, sao em có thể ép anh đến mức này thế?"
Tôi câm miệng không trả lời được, ngây người nhìn anh.
"Em cho rằng giúp anh gây dựng sự nghiệp là yêu anh sao? Em có bao giờ nghĩ tới sẽ dẫn anh về gặp người nhà chưa? Kết hôn mười năm, ngay cả bố mẹ em anh cũng chưa từng gặp, em có nghĩ tới anh sẽ cảm thấy thế nào không? Em ở công ty cũng vậy, có bao giờ em cho anh mặt mũi chưa? Em quyết định cái gì thì phải làm cái đó, em nói cái gì thì chính là cái đó, hở một chút lại bảo, không có tinh thần, không có sức, em ở cùng anh mà không có tinh thần không có sức à?"
"Em nhìn vợ của người khác rồi nhìn lại mình đi, em thì biết cái gì? Anh hỏi em đấy, em biết cái gì? Chỉ biết nổi giận, chiến tranh lạnh, ra lệnh cho anh thôi đúng khồn?"
Tôi lắc đầu một cái, âm thanh như mắc nghẹn, "Yêu đương năm năm, kết hôn năm năm, tại sao anh lại đưa ra kết luận như này?"
Anh cười nhạt, "Em cũng biết chúng ta sinh sống với nhau mười lăm năm rồi à? Tôi chán ghét em đấy, phiền, nói sớm cho khỏe, suốt ngày cứ la mắng tôi, bảo tôi xin lỗi em, em không chê phiền, tôi còn thấy phiền đấy."
Quả thực, tôi không biết nên nói gì nữa.
Đau.
Nơi nào cũng đau.
Thuốc của mình để ở đâu nhỉ?
82.
Đau, rất đau.
Không muốn uống thuốc, ăn uống gì cũng đau.
Vừa khổ vừa đau.
81.
Hôm nay tôi đọc lại nhật ký.
"Hình như tôi bị Tạ Mân hạ thuốc mê hồn gì đấy, cứ nhìn thấy anh là lại muốn cười, rất thích, rất thích."