Một Tờ Hưu Thư - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-10-21 18:54:18
Lượt xem: 1,696
Ta đặt bút mực trước mặt hắn, "Đúng là vô ích."
"Bây giờ xin lỗi, rơi lệ thì có thể che giấu được sự thật ngươi lui tới chốn phong trần sao? Có thể thay đổi được sự thật ngươi lạnh nhạt với ta, dung túng cho đám di nương sao?"
"Ngươi có dập đầu trăm cái cũng vô dụng, chi bằng sớm buông bỏ đi."
"..."
"Đến tận hôm nay, ta mới phát hiện mình không buông bỏ được." Bùi Cảnh nhắm mắt lại, giọng nói trầm xuống.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Chỉ khi đối mặt với những ca kỹ chốn thanh lâu, nhìn thấy ánh mắt sùng bái của họ, ta mới cảm thấy, mình chưa từng bị thương, vẫn là vị tướng quân oai phong lẫm liệt năm nào."
"Gặp nàng, sẽ khiến ta nhớ đến những ngày tháng sống như kẻ tàn phế, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ. Ban đầu, ta tưởng đó là chán ghét, sau đó, ta tưởng đó là sợ hãi. Nhưng bây giờ ta mới phát hiện..."
"... Cảm giác đó, là áy náy."
"Nàng vốn là người có võ nghệ cao cường như vậy, lại bị ta liên lụy, không thể ra trận nữa, uổng phí thanh xuân ở phủ hầu gia này."
Hắn nghẹn ngào.
Run rẩy cầm bút lông lên, nét mực loang lổ trên giấy trắng.
Giải trừ oán hận, đừng nên hận nhau.
Chia tay trong êm đẹp, mỗi người vui vẻ với cuộc sống riêng.
Ta cầm lấy hưu thư.
Trong lòng dâng lên chút chua xót.
"Nếu là ta của nửa năm trước, ta sẽ nói với ngươi rằng, thực ra ngươi không cần áy náy." Ta khẽ nói, "Năm đó cùng ngươi cởi giáp về vườn, ta bằng lòng cả ngàn cả vạn lần. Ta khi đó, mắt chỉ nhìn thấy ngươi, lòng chỉ nghĩ đến việc mãi mãi bên ngươi."
"Nhưng ta bây giờ, chỉ muốn nói, đồ hèn hạ."
"Hèn hạ! Ngươi suy sụp, liền đi tìm lại uy phong của tướng quân trên người ca kỹ, vậy còn ta? Ta là thanh mai trúc mã của ngươi, cùng ngươi tập luyện phục hồi, chăm sóc ngươi không rời, chẳng lẽ ta chưa từng suy sụp sao? Lần đầu tiên ngươi nạp thiếp, chẳng lẽ ta không đau lòng sao?"
"Ta có từng buông thả hưởng lạc như ngươi không?"
"Tất cả những lời biện minh của ngươi, chỉ là để tự an ủi bản thân mà thôi."
Mười hai năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mot-to-huu-thu/chuong-11.html.]
Tình cảm ta dành cho hắn, nhiều đến mức ta cũng không đếm xuể.
Cơ hội để hắn cứu vãn tình cảm của ta, thật sự quá nhiều, quá nhiều.
Nhưng Bùi Cảnh một lần cũng không nắm bắt được.
Hay nói đúng hơn là khi còn có thể cứu vãn, hắn căn bản không quan tâm.
Con người luôn như vậy, chỉ khi mất đi mới nghĩ đến trân trọng, nhưng người mà họ muốn trân trọng, đã sớm rời xa rồi.
Bùi Cảnh ôm mặt, cuối cùng cũng khóc thành tiếng.
.............................
Khi ta và Tiểu Hạc xuất quân, Bùi Cảnh không đến tiễn.
Hai năm trong quân đội trôi qua nhanh chóng.
Sau khi hồi kinh, Hoàng thượng bệnh nặng, Ngũ hoàng tử muốn tạo phản, bị ta dẫn binh chặn lại trước cửa cung, bị Đại công chúa một đao c.h.é.m đầu.
Hoàng thượng băng hà, Đại công chúa lên ngôi Hoàng đế.
Nàng ấy thực hiện lời hứa năm xưa, phong cho ta làm Tiết độ sứ Hà Đông, thống lĩnh một phương.
Chức vị cao, quyền lực lớn, được người người kính nể, nắm trong tay binh quyền quả thực khiến người ta say mê hơn tình yêu rất nhiều.
Đi ngang qua phủ Võ Ninh Hầu, ta khẽ ngước mắt lên nhìn, tấm biển trên cổng lớn, đã không còn sáng bóng như xưa.
Vú nuôi nói với ta, Võ Ninh Hầu buồn phiền sinh bệnh, sức khỏe không tốt lắm, rất ít khi ra ngoài.
Suốt ngày nhốt mình trong phủ, không biết làm gì.
Ta im lặng một lúc, không nói gì nữa.
Tiểu Hạc thúc ngựa, cụp mắt mỉm cười với ta.
Vừa lúc đó, trời quang mây tạnh.
Ta xoay người lên ngựa, hiên ngang một đường tiến về phương Bắc.