Một năm duyên phận - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-07 23:53:05
Lượt xem: 29
Hết một khúc, anh cúi đầu xem điện thoại, có tiếng mở menu.
“Làm sao muộn vậy bạn mới về nhà?” Cô nhỏ giọng hỏi, lấy tai nghe xuống trả lại cho anh: “Cảm ơn.”
Anh nhận lấy, ở giữa không trung vòng một vòng, tai nghe quấn lên ngón trỏ: “Anh trực nhật.”
Không hiểu sao cô lại cảm thấy động tác tùy ý này của anh rất đẹp trai, không khỏi cúi đầu mấp máy môi, không nói chuyện.
“Lớp mười hai ấy mà, thỉnh thoảng kéo dài tới khuya mới tan học. Có thể gặp được em đúng là rất khéo.”
“Anh học lớp mười hai sao?” Cô kinh ngạc nói.
Anh khẽ nhíu mày, không hề che giấu lộ ra vẻ đẹp trai khác: “Đúng vậy. Em thì sao, lớp 11 hả?”
“…Vâng.” Khuôn mặt của người này trong học sinh cấp 3 thì đúng là không thể bắt bẻ, cô nghĩ.
Anh đáp lại một tiếng.
Hai người lại trầm mặc một lát, đột nhiên anh hỏi: “Hôm nay tâm trạng em không được tốt sao?”
Chẳng hiểu sao Thư Nhan lại khẩn trương, làm sao anh thấy được?
“A? Vâng, em…” Cô do dự nói: “Điểm thi thử bị kém.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mot-nam-duyen-phan/chuong-4.html.]
“Thi thử à.” Anh rút tai nghe ra, nhét cả điện thoại vào trong rút. “Đã đi xong rồi thì qua rồi, không nên buồn rầu như vậy.”
Thư Nhan cúi đầu không nói.
Anh cười một chút: “Nói suông rất dễ dàng nhưng làm thì rất khó, đúng không?”
Cô bị nói trúng suy nghĩ trong lòng, khuôn mặt hơi nóng lên, chỉ có thể gật đầu: “Em biết rõ, nhưng mà nhìn thấy điểm thì vẫn có chút…”
“Ừ, anh hiểu.” Anh nói: “Lúc anh vừa lên cấp 3 thì thành tích liên tục kém, đoạn thời gian đó cũng rất khó khăn, thầy giáo sẽ tìm anh nói chuyện, mặc dù ba mẹ anh không nói gì nhưng vẫn nhìn ra được là rất lo lắng. Nhưng mà sau đó anh cũng nghĩ thông suốt, thất bại thì nhận lấy kinh nghiệm để lần sau tái chiến, khổ sở vì điểm cũng chỉ làm có mình buồn bực, dù mất hứng thì cũng không thể cam đoan lần sau có thể thi được max điểm. Loại mua bán thiệt thòi thế này không thể làm được.”
Thư Nhan bị anh chọc cười: “Thành tích của anh nhất định là rất tốt.”
“Cũng được.” Anh nói qua loa: “Ít nhất cũng không thi trượt.”
“Ba mẹ anh sẽ nói anh vì chuyện thành tích này sao?” Thư Nhan hỏi: “Em sợ cái này nhất.”
Anh nhún nhún vai: “Không biết, trừ khi anh thật sự rời khỏi quỹ đạo quá nhiều, nếu không thì ba mẹ anh sẽ không quản. Ba mẹ em sẽ chửi, mắng em sao? Vậy thì em đừng để trong lòng là được, rất nhiều ba mẹ còn gấp hơn đứa nhỏ.”
“Không.” Cô lắc đầu: “Ba mẹ sẽ không nói em, nhưng em sợ làm ba mẹ thất vọng.”
“Đứa trẻ không lấy được thành tích mà mình kỳ vọng, thật ra cha mẹ mới là người nên an ủi đứa nhỏ, em phải tin tưởng tình yêu của ba mẹ dành cho em.” Anh nói rất kiên nhẫn, giọng nói dịu dàng, như một dòng nước tinh khiết rót vào trái tim cô: “Nhìn vào em thì có thể thấy ba mẹ em nhất định cũng rất vĩ đại.”
“Cảm ơn.”
Cô nói lời cảm ơn rất nhỏ, không biết anh có nghe thấy không.