Một năm duyên phận - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-07 23:52:38
Lượt xem: 53
Năm lớp 10, Thư Nhan chuyển nhà.
Trước đó ở xa nên đi học đều là mẹ đưa đi, bây giờ cô có thể chính mình ngồi xe bus đi rồi, chỉ khoảng nửa giờ gì đó.
Ngồi xe bus được khoảng một tuần thì cô phát hiện ra anh.
Thư Nhan đến trường từ sớm, lúc đó xe bus còn rất thoáng, cô thích ngồi ở mấy hàng ghế sau, đối diện phía trước, tầm mắt rất tốt, rất thanh tịnh.
Sau khi lên xe thì cô sẽ đi ngang qua chỗ anh.
Anh đeo tai nghe màu trắng, túi sách đặt trên đùi, chống đầu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô chỉ đi lướt qua anh nên không nhìn rõ ràng bên mặt, cô không hề do dự mà đi thẳng qua đó rồi ngồi lên vị trí của mình.
Cô mơ hồ cảm thấy, gần như mỗi ngày anh đều ngồi xe này, hơn nữa mỗi lần đều ngồi cùng một chỗ.
Vì vậy cô bắt đầu quan sát anh, ngồi ở đằng sau nên có thể nhìn thấy cái ót của anh, cô phát hiện trong toàn bộ hành trình anh không hề đổi tư thế, thỉnh thoảng cúi đầu uống nhìn thoáng qua điện thoại rồi lại ngẩng lên.
Gần dừng xe ở một trạm xe bus nào đó, anh cầm túi sách khoác tùy ý lên vai, lúc xoay người anh mắt không khỏi đảo xuống chỗ ngồi phía sau, lướt qua trên mặt cô mà không hề dừng lại.
Sau khi xe ngừng lại, anh nhanh chóng xuống xe, cũng không quay đầu lại.
Thư Nhan phồng má, tò mò nghiêng đầu nhìn.
Xuống xe ở trạm này thì học ở trường nào nhỉ?
Từ đó Thư Nhan biết anh.
Sau đó mỗi ngày lên xe, ánh mắt của cô đều không tự chủ được nhìn chỗ ngồi đó, sau khi thấy anh thì vẻ mặt cô nhàn nhạt ngồi xuống phía sau, chưa từng ngừng bước chân.
Cô không rõ là tâm tình gì, dù sao nhìn thấy anh mới như ngồi đúng xe công cộng, Thư Nhan hoàn toàn quên mất mã số xe điện tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mot-nam-duyen-phan/chuong-1.html.]
Cô không muốn làm quen với anh, chỉ có điều cô có thói quen cứ lên xe là nhìn chỗ đặc biệt đó một cái, xem anh có ngồi chỗ cũ không.
Cũng không phải lúc nào anh cũng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Có đôi khi anh đúng lúc ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Thư Nhan không có biểu cảm gì, đeo bọc sách đi về phía sau. Anh cũng không có biểu cảm gì, vội thu hồi ánh mắt tiếp tục nghe ca nhạc.
Anh lên xe trước cô, cửa xe xuống ở hàng phía sau, mỗi lần đứng lên sẽ không khỏi thấy cô. Không giống như là cố ý, co lẽ chỉ là quán tính.
Ánh mắt anh nhanh chóng đảo qua hàng ghế sau, sau khi đi ngang qua cô thì thu lại, rồi anh xuống xe.
Thư Nhan nghĩ có lẽ như là giúp nhau nhìn quen mắt nhỉ?
Cứ nhìn quen mắt như vậy đến cuối kỳ, sau đó cả kỳ nghỉ đông hai người không gặp lại nhau.
Sang kỳ hai của lớp mười, Thư Nhan đúng giờ lên xe bus.
Cô không ngờ ngày đâu tiên đã có thể gặp được anh.
Anh vẫn lên sớm và ngồi ở vị trí kia, lúc Thư Nhan lên xe, ánh mắt vô thức nhìn anh, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Thư Nhan cho rằng anh sẽ quay đi như thường ngày thì đột nhiên anh cong cong khóe miệng.
Động tác còn nhanh hơn đầu óc, Thư Nhân vẫn không ngừng bước chân mà đi tới hàng ghế sau.
Cho nên tới khi cô kịp phản ứng thì cô đã đi lướt qua anh rồi.
“…”
Hả, vừa rồi anh nở nụ cười với cô sao?