Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Một Lần Gặp Gỡ, 5 Năm Tương Tư - P4

Cập nhật lúc: 2024-11-13 06:15:57
Lượt xem: 1,854

Một tiếng còi vang lên.

Ta chỉ lo đuổi theo, nhưng vẫn không đuổi kịp An Dương Quận chúa, tốc độ của nàng ấy thật nhanh, khiến ta kinh ngạc.

Lần này, quả cúc cầu không biết vì sao lại lăn thẳng về phía ta, thật sự là thời cơ trời cho, ta đuổi theo vừa định đưa chân đá cho Tiêu Mục, nào ngờ An Dương Quận chúa cũng chạy về phía nó, chân bị vật gì đó vướng phải, thân thể nghiêng sang phải, trật chân.

Lộ Châu thấy vậy vội vàng tới đỡ ta ngồi xuống ghế, An Dương Quận chúa cũng tới xin lỗi ta, ta biết nàng ấy không cố ý, vốn cũng không muốn so đo với nàng ấy.

Tiêu Mục cũng bỏ quả cúc cầu xuống, chạy tới trước mặt ta, tránh mặt mọi người cởi giày và vớ của ta, nhìn mắt cá chân đỏ ửng của ta, dường như vừa đau lòng vừa tự trách, "Biết vậy đã không tới rồi, lần nào cũng để nàng bị thương."

Ta nhẹ nhàng an ủi, "Không sao đâu, nghỉ ngơi một lát là khỏi, chàng cứ tiếp tục chơi đi."

Chàng giúp ta đi giày và vớ, sai binh lính bê đồ chơi ném tên tới, "Nếu không muốn xem nữa thì chơi ném tên vậy."

Ta ngoan ngoãn gật đầu, bảo chàng đừng lo lắng, chàng lưu luyến nhìn ta một cái rồi xuống sân tiếp tục chơi cúc cầu.

Ta cứ nhìn chàng tung hoành trên sân, chàng cũng thỉnh thoảng nhìn về phía ta. Đúng là thời niên thiếu mặc áo tươi cưỡi tuấn mã, một phen thúc ngựa vung roi.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Thấy chán, ta lấy một mũi tên từ trong sọt, nhắm vào miệng bình, một phát ném trúng ngay.

"Kỹ thuật tốt lắm!"

Ta lần theo tiếng nói, là Tiêu Mục, chàng nói trời đã tối rồi, không chơi nữa, nên về phủ thôi.

Lộ Châu cũng tới đỡ ta, nhưng mắt cá chân vẫn còn hơi đau, Tiêu Mục đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt ta, "Lên đây!"

"Vương gia, không ổn đâu, để người khác nhìn thấy sợ là..." Ta còn chưa nói xong đã bị chàng ngăn lại.

Ta chỉ đành ngoan ngoãn nằm úp trên lưng chàng, hai tay ôm lấy cổ chàng, mặc cho chàng cõng ta đi xuyên qua những bức tường cung.

An Dương Quận chúa phía sau quả thật ghen tị đến mức ta cũng có thể cảm nhận được, mơ hồ ta nghe thấy Tô Khê Mộ hỏi Lộ Châu.

"Vương gia..."

Chàng khẽ đáp một tiếng.

"Vậy Tô công tử..." Chưa kịp nói hết câu, chàng dùng sức mạnh hơn một chút, khiến ta lóc cóc trên lưng chàng, "Chẳng lẽ là để ý Lộ Châu?"

Lực đạo của chàng nhẹ hơn một chút, có vẻ thờ ơ, "Hình như là vậy, hắn chơi xong cứ hỏi ta mãi, làm ta phát mệt."

Ta khẽ cười, "Nếu Lộ Châu đồng ý thì tác thành cho họ đi."

Chàng không nói gì, nhưng ta coi như chàng đã đồng ý.

Mặt trời sắp lặn, ta nhìn ánh tà dương, lại cúi đầu nhìn Tiêu Mục, nghĩ nếu cứ mãi như vậy thì tốt biết mấy.

Về tới phủ, chàng cởi giày và vớ của ta, nói muốn xoa chân cho ta, ta không lay chuyển được chàng, đành chiều theo ý chàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mot-lan-gap-go-5-nam-tuong-tu/p4.html.]

"Thư nhi.” Chàng khẽ gọi.

"Sao vậy?"

Chàng dường như muốn nói lại thôi, giống như sau một hồi đấu tranh tư tưởng, vẫn nhàn nhạt nói, "Không có gì, chỉ là muốn gọi nàng thôi."

Ta cũng không hỏi thêm, chỉ yên lặng tận hưởng khoảng thời gian này.

"Đói chưa?"

Ta sờ sờ bụng, nhớ ra ngoài điểm bánh ngọt ăn ở chỗ Hoàng hậu nương nương lúc trưa thì chưa ăn gì, ta gật đầu ra hiệu là đói.

Trên mặt chàng hiện lên ý cười, sai người bê bữa tối đã chuẩn bị sẵn vào phòng, mùi thức ăn thoang thoảng bay tới mũi ta, xua tan mệt mỏi cả ngày.

Chàng phẩy tay cho cung nhân lui xuống, bế ta từ trên giường xuống bàn, ta cầm đũa gắp một miếng thịt kho tàu, lấy tay áo che lại rồi nếm thử, thật ngon!

Ta nhìn Tiêu Mục đối diện vẫn ngồi im, tò mò hỏi, "Vương gia sao không ăn?"

"Chờ Thư nhi ăn xong bản vương sẽ ăn."

Bị chàng nhìn chằm chằm ăn cơm cũng không được tự nhiên lắm, ta liền gắp cho chàng một miếng thịt kho tàu, "Cùng ăn đi."

Chàng ngẩn ra, có lẽ là không thích người khác gắp thức ăn cho mình, ta đưa đũa ra định gắp miếng thịt kia lại, nào ngờ chàng ra tay cực nhanh, dùng đũa ngăn ta lại, rồi ăn ngấu nghiến miếng thịt đó.

Ta bị hành động này của chàng chọc cười, chàng lấy khăn tay lau miệng, nói đùa với ta.

Cười nói vui vẻ.

------------------------------

Ngày thứ ba gả vào Vương phủ, theo tổ chế, phải về Thẩm phủ thăm nhà.

Tiêu Mục thay một bộ thường phục, rất hợp với bộ ta đang mặc. Chàng nhìn ta đầy ý cười, chàng sinh ra đẹp như vậy, trách không được An Dương Quận chúa chỉ muốn gả cho chàng.

"Thư nhi." Chàng đưa một tay ra chờ ta, ta đặt tay lên tay chàng, cùng chàng lên kiệu, lần này chàng không giả vờ ngủ, mà nhiệt tình trò chuyện với ta.

Đột nhiên chàng chuyển chủ đề, giả vờ lấy từ trong tay áo ra một chiếc trâm cài tóc tua rua, "Tặng nàng!"

Ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, ta cầm chiếc trâm cài tóc đó lên quan sát kỹ lưỡng. Chiếc trâm tua rua rất đẹp, ở giữa là một bông hồng mai, nở rộ.

"Tay nghề thật khéo, ta còn tưởng là hoa hồng mai thật." Khi ta chạm vào bông hồng mai, mới phát hiện đó chỉ là hoa nhung.

Tiêu Mục đắc ý, cứ như chiếc trâm là do chàng làm vậy, nhưng chàng là một Vương gia được nuông chiều từ bé, sao có thể biết làm thứ này được.

"Thích là tốt rồi, có cần ta cài lên cho nàng không?"

Trong lòng ta mừng thầm, vui vẻ đồng ý. Chàng đến trước mặt ta, cầm chiếc trâm tua rua so sánh bên tóc mai của ta, ta cười chàng vụng về, chàng nói đây là lần đầu tiên chàng cài trâm cho nữ tử, không quen.

 

Loading...