Một Giấc Mộng Trường An - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-11-11 19:29:09
Lượt xem: 175
11
Quỹ đạo số phận dường như không khác gì so với kiếp trước.
Quả nhiên tại yến tiệc xảy ra sự kiện ám sát Thái tử, cũng như dự đoán, là Tiết Yếu đã cứu Thái tử.
May mắn gặp được Khổng Thái Phó, nếu không thì kiếp này... dù c.h.ế.t vạn lần, ta cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.
Đêm đó, Tiết Yếu ôm ta trên giường, thì thầm nhẹ nhàng.
“Hôm nay nếu không nhờ nàng, Thái tử và ta sợ rằng đã ngã xuống dưới tay những thích khách đó rồi.”
“Ai có thể ngờ rằng người bên cạnh Thái hậu lại bị thay bằng tử sĩ.”
Ta khẽ cắn môi, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi.
Suýt nữa ta đã hại hắn.
Tiết Yếu siết chặt vòng tay, tựa cằm lên đỉnh đầu ta.
“Xem ra Tam hoàng tử không ngồi yên được nữa rồi, sắp tới chắc sẽ bận rộn lắm.”
“Sẽ không thể thường xuyên ở bên nàng như trước, nàng không được giận nhé.”
Ta vội gật đầu.
“Đó là lẽ đương nhiên.”
Thấy ta thuận theo nhanh như vậy, Tiết Yếu hơi sững lại, lập tức có chút không vừa lòng, giọng nói bỗng trở nên oán trách.
“Ta biết mà, phu nhân chẳng hề để tâm đến việc ta có ở bên cạnh hay không.”
“Ta đi bận rộn là đúng rồi, bận đến hại người cũng chẳng ai thương xót.”
Khóe miệng ta khẽ giật, cảm thấy đau đầu không nhẹ.
Người này bên ngoài oai phong lẫm liệt, thế mà giận dỗi lại giống hệt trẻ con.
Ta mất công dỗ dành cả buổi, nói hết lời hay ý đẹp, rồi lại phối hợp thử vài chiêu mới, hắn mới hài lòng mà đi ngủ.
Tiết Yếu quả thực không nói sai.
Từ đó, hắn lại trở thành người bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Có lúc ta nửa đêm tỉnh dậy phát hiện có người bên cạnh, có lúc hắn cũng vài đêm liền không về.
Hai phe phái giờ đã như kiếm tuốt khỏi vỏ, thỉnh thoảng lại nghe tin một vị đại thần nào đó ngã ngựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mot-giac-mong-truong-an/chuong-10.html.]
Chốn triều đình gió mây vần vũ, không khí căng thẳng hẳn lên.
Thế là tốt.
Cầu sao mọi thứ sẽ đi đúng theo quỹ đạo của kiếp trước.
Đang khi ta cầu nguyện cho vạn sự suôn sẻ, bỗng Mạnh Dịch Như, người lâu rồi không gặp, lại tìm đến ta.
12
Mạnh Dịch Như đã là thê tử của người khác, trên đầu đầy trang sức trân châu lấp lánh, sắc mặt càng toát lên vẻ cay nghiệt.
“Nghe nói bây giờ ngươi sống rất tốt với Tiết Thiếu Giám phải không?”
Nàng ta nhìn ta từ đầu đến chân, ánh mắt lấp lánh, giọng nói chứa đựng chút mỉa mai.
Ta nâng chén trà lên, nhẹ thổi những lá trà trôi nổi, cúi mắt không đáp. Không biết trong lòng nàng ta đang tính toán điều gì.
“Phụ thân quả thật không nói sai nhưng tốt nhất ngươi đừng quên thân phận của mình.”
Nụ cười trên mặt Mạnh Dịch Như biến mất, giọng nói trở nên lạnh lẽo, ném một phong thư và một túi gấm lên bàn.
Ta mở phong thư, bên trong là nét chữ của phụ thân, nội dung rất ngắn gọn.
Ông muốn ta tìm cơ hội đầu độc Tiết Yếu.
Trong túi gấm là một gói bột và một cây trâm mà ta đã tặng mẫu thân khi ta mười tuổi. Nhưng cây trâm đã gãy thành hai đoạn.
Ta kinh hoàng, nắm chặt cây trâm đến mức các ngón tay tái nhợt.
Mạnh Dịch Như nhìn ta đọc xong bức thư, liền đưa tay định lấy lại.
“Ngươi xem xong rồi thì đưa lại cho ta, để ta hủy đi.”
Ta chợt hoàn hồn, gắng giữ bình tĩnh, trấn tĩnh mở lời.
“Tam muội, muội yên tâm, việc này ta sẽ tự mình lo liệu nhưng túi gấm này phải phiền muội giữ lại trước.”
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Mạnh Dịch Như, ta cân nhắc từng lời, vẻ mặt chân thành.
“Thứ nhất, dạo gần đây Tiết Yếu hầu như không về nhà dùng cơm, ta không có cơ hội ra tay. Thứ hai, nếu Tiết Yếu xảy ra chuyện ở nhà, người đầu tiên bị nghi ngờ sẽ là ta.”
“Muội không biết đấy thôi, từ sau sự việc ám sát lần trước, Tiết Yếu càng đề phòng ta hơn. Hàng ngày trong nhà có ai đến, có thêm món đồ gì, hắn đều nắm rõ, ta e nếu sơ sẩy... sẽ liên lụy đến muội.”
“Hai ngày nữa là thọ yến của Thái hậu, văn võ bá quan cùng gia quyến sẽ có mặt đông đủ. Lúc đó muội đưa lại túi gấm cho ta, ta sẽ tìm cơ hội bỏ vào thức ăn của Tiết Yếu. Như vậy sẽ không kéo theo liên lụy gì đến Mạnh phủ. Muội thấy thế nào?”
Mạnh Dịch Như do dự một lúc, cắn môi suy nghĩ, có vẻ cảm thấy lời ta nói cũng hợp lý.
“Vậy thì làm thế đi.”