MỘT ĐÁM CƯỚI RẮC RỐI - 6+7+8
Cập nhật lúc: 2024-04-19 10:08:18
Lượt xem: 43
Anh tôi nói “Em đừng lo, mình phòng vệ chính đáng mà.”
Sau đó quay sang nói với cảnh sát “Anh cảnh sát, đám người này vây quanh em tôi bày trò đồi bại. Tôi không đồng ý, họ mắng chửi, còn động tay động chân nữa. Đã vậy còn uy h.i.ế.p không để chúng tôi nguyên vẹn rời khỏi chỗ này. Chúng tôi chỉ tự vệ mà thôi.”
Lúc này hội phù dâu cũng đứng lên, khóc lóc huhu chỉ những chỗ rách nát trên quần áo, kêu than kể khổ. Đúng không hổ là những chị em tốt vào sinh ra tử với tôi, khóc mà đến ông trời cũng phải nhỏ lệ xót thương.
Cảnh sát nhìn như thế này tạm thời không phân định được ai đúng ai sai nữa.
Nên quyết định để chú rể đưa bố mẹ và mấy người chúng tôi về đồn cảnh sát.
Tôi bình tĩnh đáp lời “Có chừng này người về đồn thì ít quá. Còn mấy kẻ dở trò lưu manh với tôi nữa.”
Lúc này bố của Triệu Đại Tường mặt đỏ tận mang tai ngoạc mồm “Cái gì mà lưu manh. Đó là phong tục, là truyền thống.”
Phải biết là nhà họ Triệu trong thôn này cũng đâu có mặt mũi gì mấy. Giờ đám cưới con trai mà một đám người trong thôn tham gia đến mức được mời lên đồn cảnh sát thì sau này còn biết sống sao trong cái thôn này.
Tôi cười lạnh “Cái gì? Phong tục? Cái đấy nó có to hơn pháp luật không? Tôi đồng ý thì nó là phong tục, tôi không đồng ý thì là các người phạm pháp.”
Tôi nói với cảnh sát tôi có quay lại toàn bộ quá trình, một đám người vây lấy tôi bày trò bỉ ổi đê tiện. Máy quay đó vốn để cho mấy cô bạn giúp quay lại một đám cưới ngọt ngào, ai ngờ bây giờ lại thành bằng chứng kiện cáo.
Cảnh sát nhìn bằng chứng chúng tôi cung cấp, chuẩn bị đưa một đám người gây chuyện về đồn.
Hiện trường náo nhiệt hẳn lên.
Mấy người phụ nữ vây quanh cản trở cảnh sát đưa người về đồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mot-dam-cuoi-rac-roi/678.html.]
Có người gọi tôi là hồ ly tinh quyến rũ đàn ông
Người thì nói đám cưới ở quê là như vậy, đều là người thân người nhà, cảnh sát không được bắt người.
Có người kéo áo cảnh sát, người thì ôm chân cảnh sát.
Thật là ồn ào náo nhiệt. Như này có dẫn được người đi hay không vẫn khó nói.
Chương 7:
Lúc này cảnh sát nhìn sang tôi, muốn xem thái độ của tôi.
Trước giờ nếu náo động không khí đám cưới quá đà thì một bên xin lỗi, một bên nhường, thế là qua chuyện.
Sau này còn có thể cùng nhau qua lại sống trong thôn.
Nhưng tôi không quen với cái đám lưu manh bỉ ổi này. Không xử lý bọn này thì 28 năm qua tôi phí cơm ăn áo mặc à?
Tôi một bên giả vờ bị sợ hãi đến hoảng hốt để các đồng chí thương xót, một bên phân tích tình lý rạch ròi “Đây vốn nào phải phong tục gì? Nước mình lịch sử lâu đời bề dày văn hóa, nếu nói đây là phong tục chẳng hóa là bôi đen vào truyền thống nước nhà? Có vài loại người mượn danh phong tục tập quán để làm những trò quấy rối bỉ ổi. Lại còn uy h.i.ế.p khủng bố một cô gái như tôi nữa. Này thành án hình sự rồi, hẳn là cảnh sát sẽ lập án chứ phải không ạ?”
Cảnh sát lại cẩn thận xem lại đoạn phim mà tôi đã ghi hình.
Lúc mà cảnh sát nghiên cứu đoạn ghi hình, tôi nhìn khắp một vòng phòng khách nhà Triệu Đại Tường.
Khi nhìn thấy một bức ảnh trong khung nhà Triệu Đại Tường, tôi ngẩn ngơ.
Hóa ra là vậy.
Ps: đoạn đầu tôi có hơi ba trấm với bà gái này, nhưng về sau thấy chị cũng có tý gì và này nọ, ăn nói lớp lang đanh thép đấy chứ